Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

Đôi điều tâm sự trước khi nộp visa

Bây giờ là 8 giờ 13 tối, và mình đang sử dụng laptop của trường để viết những dòng chữ này. Chỉ còn khoảng hơn một tiếng nữa thôi là mình sẽ lên tàu, bắt đầu cuộc hành trình rẻ tiền đến London để nộp visa. Bây giờ mình đang ở trong một tâm trạng vừa lo âu vừa mệt mỏi. Mệt mỏi vì dư âm của chuyến đi Cambridge hôm qua khiến cho mình bị lả người và chóng mặt, vì mình đã dùng điện thoại để đọc trên xe, vốn là một điều cấm kỵ khi di chuyển. Nghĩ đến đêm nay khi mình phải đi một chuyến tàu đêm rồi chờ đến 1 giờ 40 phút sáng để lên chuyến xe buýt đầu tiên đến London (đi tầm 4 tiếng đồng hồ) là mình còn thấy mệt mỏi hơn. Nhưng nghĩ lại cho hoàn cảnh của mình thì cũng không có nhiều lựa chọn. 
Thứ nhất là lịch hẹn visa của mình chỉ có buổi sáng mà thôi, buổi chiều đã bị chiếm chỗ hết rồi, nên phải đi buổi sáng, mà khổ nỗi là đi từ Lincoln đến London mất cũng hơn 2 tiếng đồng hồ, mà chuyến sớm nhất cũng phải lúc 7 giờ, có nghĩa là đến London lúc 9h hơn, chưa kể phải đi từ đó đến nơi nộp visa còn mất thời gian nữa. Điều đó buộc mình phải đến từ tối hôm trước nếu muốn đi tàu, nhưng đã đến từ tối hôm trước thì phải ở khách sạn, lại phải mất thêm một đống tiền cho việc ăn ở. Với gia cảnh của mình (đủ ăn, và tiền ba đưa cho dùng để đi du lịch) thì việc đó không phải là ý hay cho lắm, nhưng tính ra thì mình sẽ không gấp gáp và làm gì cũng thoải mái hơn. Sau vụ này mình nên rút kinh nghiệm là đi đâu cũng nên chịu khó bỏ chút tiền ra, dù sao cũng là tốt cho bản thân mình mà.
Thứ hai là mình phát hiện chuyến xe buýt 1 giờ sáng khá là rẻ, và cũng tiện để đi trong ngày. Mình di chuyển từ Lincoln đến Sheffield, rồi đi xe buýt từ đó đến London, tổng tiền là 22 bảng cả đi lẫn về, so với việc ăn ở tại London như ban nãy, vị chi sẽ lên đến 80 bảng, gấp 4 lần. Mình không dự tính ở London lâu, và mình dồn tiền đi nơi khác thích hơn. Mình nên liệt kê ra những địa điểm sắp đến mình sẽ đi cho có động lực chút xíu:
- Peak District
- Lake District
- Belton House
- Warwick Castle, Shakespeare Country và Kenilworth Castle
- châu Âu...
- York
- Scotland
- Làng cổ Cotswold và Stonehenge
- Bath và Bristol
Cố lên, chỉ cần qua con trăng này thôi là mình sẽ vơi đi nỗi sầu!
Ngoài ra còn phải có luận văn nữa, và quan trọng nhất vẫn là dữ liệu, mình sẽ phỏng vấn 10 bạn sinh viên về trải nghiệm với giáo viên hướng dẫn trong quá trình thực tập và từ đó mình sẽ khám phá ra mô hình hướng dẫn và cố vấn ở đó có tính chất gì, có giá trị như thế nào và ảnh hưởng đến các giáo sinh ra sao. Mình nghĩ những gì mình đang làm vẫn sẽ có ý nghĩa.
Mình rất ghét, thậm chí là không thích cách người khác trông đợi một cái gì thật lớn lao. Mình ghét cách báo chí tung hô quá mức về một tấm gương nào đó. Có phải là mình đố kỵ hay không? Có, mình thừa nhận điều này, nhưng điều đó khiến mình trở nên tự ti chứ không giúp mình đạt được thêm một động lực hay nguồn cảm hứng nào cả. Những phát biểu của những con người đó, nói ra một cách thẳng thắn thì thật "chung chung" và sáo rỗng, không có giá trị gì cả. Cũng vì lẽ đó nên mình cũng chẳng thiết đọc báo nữa. Hầu hết các tin tức đối với mình đều không có chất lượng.
Thôi trở lại chủ đề chính, mình sẽ cố gắng, cố gắng, hết đêm mai là mình khỏi lo vụ visa nữa, mình sẽ dồn hết sức, ăn thật đầy đủ chất để làm bài cho thật tốt!

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

Tập viết tiếng Việt sử dụng công cụ mới của Google

Với phương thức nhập liệu của Google, tức là tự động dự đoán từ ngữ tiếp theo, mình có thể gõ và ấn các phím để chọn từ ngữ phù hợp để tạo thành câu hoàn chỉnh mà không cần phải gõ thêm dấu.
Mặc dù mình không thích chính sách sử dụng dữ liệu cá nhân của Google nhưng phải công nhận họ phát triển khả năng gõ từ cũng như nhập liệu quá xuất sắc, vì phương pháp này sẽ rất vạn năng - lâu lắm rồi mình mới dùng từ này, tại mình tình cờ nhìn thấy từ này trong thông tư về công nghệ thông tin. Trở lại với từ "vạn năng", ý của mình tức là ở bất cứ hệ điều hành nào, cũng như bất cứ dòng máy nào, chỉ cần có mạng, hay dịch vụ internet, mình đã có thể viết được tiếng Việt một cách dễ dàng. Ngạc nhiên một cái là bạn mình lại thấy mình gõ tiếng Việt nhanh hơn bình thường mặc dù ở hình thức gõ này, mình phải có thêm động tác sao chép và dán vào trong khung thoại, nhưng bạn lại nói rất nhanh, có thể đây sẽ là cách gõ chính của mình trong tương lai chăng? Như vậy thì mình cần phải làm một ví dụ đơn giản cũng như minh hoạ cách sử dụng công cụ nhập liệu này mới được.

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Tập viết như một thói quen


Hôm nay là một ngày buồn. Buồn không nhỉ? Cũng hơi buồn đấy, vì mình chưa biết mình sẽ làm gì, với quá nhiều nỗi lo. Bình tĩnh nào, mình đã có đủ giấy tờ cần thiết để chuẩn bị xin visa rồi mà, sao phải lo lắng và bồn chồn thế nhỉ? À, mình còn phải lo về cái vụ bài tập của mình nữa. Mình phải đọc và tìm hiểu thêm để hoàn thành thôi. Một bài tập 6000 từ và một bài tập 3000 từ. Như đã thấy thì mình cần phải củng cố lại việc đọc hiểu của mình. Xét một mặt tổng thể, mình thấy bài tập không khó lắm, mình cần hiểu nhiệm vụ của mình trong bài tập là gì, cũng như xem kết quả của môn, và dựa theo đó mình cần thiết kế và viết dựa trên những tiêu chí đó, mình tin là mình sẽ làm được.
Mình đang nghe nhạc của các divas rất là nhiều, mình dần dần học theo và đang cố gắng tập sử dụng những kỹ thuật thanh nhạc của họ, bởi đơn giản vì họ truyền cảm hứng rất nhiều. Những câu từ trong ca khúc của họ, vì tiếng Anh của mình cũng khá, nên mình hiểu được rất nhiều những thông điệp đến từ những giọng hát đầy màu sắc, đầy sâu lắng và cảm xúc. Mình hi vọng mình cũng sẽ hát được như vậy. Kỹ thuật của mình, mình biết là chưa đến đâu, nhưng mình đang tìm hiểu cách hát của các divas và cố gắng đưa nó vào trong giọng hát của chính mình. Ngoài ra mình cũng tham khảo những giọng hát khác nhau để nhìn thấy cái hay của họ và học hỏi. Nếu nhìn theo mặt tiêu cực thì nhiều người sẽ nói đây là học vẹt, nhái theo những gì nghe thấy và bắt chước theo. Nhưng nếu chúng ta nói theo cách tích cực, thì đây là một sự truyền cảm hứng, tiếp thu và học hỏi từ cái hay của người khác, tránh đi cái sai để đem đến một ca khúc đẹp đến cho khán giả. Thật sự thì mình không có khán giả đâu, vì trước đây khi mình hát, mình chỉ cố gắng hát sao cho trọn vẹn bài hát, và người nghe thì mình có cảm giác là mình hát ổn, được, và cũng đáng vỗ tay, chứ chưa thưởng thức. Mình không đánh giá thấp khán giả, mà mình biết mình chưa có cái nhân tố để hút khán giả, hoặc giọng hát bẩm sinh của mình chưa có cái chất tạo nên sự lôi cuốn.
Có thể mọi người nói mình rất tự tin, nhưng sâu thẳm trong lòng mình, mình rất hướng nội và chưa tự tin chút nào. Mình tin vào bản thân mình, nhưng có gì đó trong mình ngăn lại, không cho mình đi thêm nữa. Có thể đó là con người khác đang cố gắng tạo ra một vùng an toàn cho bản thân, tạo ra một ranh giới để mình không vượt qua nó vì lợi ích của chính mình. Mình biết, tâm hồn kia đã chịu nhiều đau đớn, nó không muốn nhận thêm nữa, và nó cũng không muốn mình phải đi theo vết xe đổ kia. Nhưng dù sao đi nữa, mình cũng không thể giấu được cái đam mê ca hát mà mình được truyền cảm hứng như thế này. Nhưng điều ưu tiên số một vẫn là bài tập trước mắt, và mình chỉ còn hai tuần thôi. Mình cần phải cố gắng thêm nữa.
Nói về mối quan hệ, bây giờ nó đã vơi bớt rồi. Mình không cắt đứt hẳn, nhưng mình làm mờ nhạt nó đi, vì mình không nhận thấy điều đó quan trọng nữa hay sao nhỉ? Không hẳn, vì mình bỗng dưng yêu bản thân hơn rất nhiều, và mình ít tương tác với người khác để mình không bị ảnh hưởng đến tư tưởng, lập trường, nguyên lý của bản thân mình. Điều đó liệu có làm cho bản thân mình trở nên quan liêu hay khép kín không? Một phần, nhưng quan liêu thì không, vì mình đã định hướng cho bản thân đi theo con đường giáo dục. Điều đó có nghĩa là mình phải biết đặt mình vào vị trí của người dạy lẫn người học, và mình cũng sẽ nỗ lực tìm kiếm những nguyên lý, nguyên tắc dạy học tối ưu cho bản thân mình. À, nhắc đến đây, cho mình sân si với bản thân mình một chút đi. Mình chưa có kinh nghiệm dạy thật sự, mình lại rất nhớ cảm giác soạn giáo án, đưa vào trong bài học nhiều hoạt động để mang đến những giờ học thật sự ý nghĩa cho các em học sinh, nhưng mà lựa chọn hồi ấy của mình lại không cho phép mình làm điều đó. Đợt thực tập ở Thái Lan mặc dù hay và thú vị, nhưng mà giờ mình lại cảm thấy nếu mình được lựa chọn đi thực tập ở trường Việt Nam, mình sẽ có nhiều trải nghiệm thú vị hơn, và có khi cuộc đời mình cũng sẽ thay đổi không biết chừng.
Vậy được rồi, dù sao đi nữa thì mình cũng không nên để quá khứ dằn vặt bản thân mình quá nhiều. Bây giờ mình đang có một khoảng thời gian tự do, mình nên để bản thân thư thái, mình không còn phụ thuộc vào ai nữa. Mình đang tự do, dù cô đơn, nhưng mình thích không gian và thời gian tại đây, nó giúp mình thấu hiểu bản thân hơn. Mình quen với sự cô đơn này rồi, và mình biết, mình chỉ còn được tự do thêm nửa năm nữa, trước khi trở về cuộc sống làm việc, và theo đuổi niềm vui, đam mê của mình. Đây là tuổi đẹp của mình mà!
Một điều mà mình cũng đang lo âu, lại trở lại bài tập. Mình không đòi hỏi điểm phải thật cao, nhưng mình muốn công việc của mình phải có năng suất cao. Ngoài ra, mình cần phải học về nghiên cứu khoa học, tư duy phê phán và kỹ năng học đại học nữa. Những môn đó sinh viên đang cần, nhưng thật sự mà nói, chúng chưa được phát triển rộng rãi ở Việt Nam. Mình đã nhắc đi nhắc lại ở nhiều bài viết trước, nhưng mình chẳng biết kế hoạch như thế nào để phổ biến tư duy phê phán ở Việt Nam đây.  

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2018

Vài dòng suy nghĩ về tình hình chung của giáo dục cũng như tư duy của người Việt Nam


Gần đây mình hay suy nghĩ nhiều. Rất nhiều là đằng khác. Chuyện là mình coi trên mạng xã hội thì mới thấy rất nhiều người bức xúc về giáo dục Việt Nam. Người người cứ chê trách rằng ở Việt Nam, dạy học bị khuôn đúc, một màu, thiếu đi sự sáng tạo. Trong khi đó, những nước khác thì khuyến khích sự sáng tạo của con trẻ. Điều này có đúng không khi mọi người chỉ xem một video duy nhất về một cô bé đang luyện tập để tham gia cuộc thi kể chuyện diễn cảm và một cô bé ở Anh quốc đang tập tranh luận, để rồi đưa ra một kết luận vội vàng rằng giáo dục Việt Nam xuống cấp, suy thoái?

Mình vốn dĩ định viết cho dài dòng để ra lý lẽ, nhưng mình nhận ra tư duy của người Việt Nam còn quá cảm tính, chưa thật sự suy nghĩ một cách khách quan về một vấn đề  nào đó trong xã hội. Chính bản thân mình cũng thấy đôi khi có những hiện tượng mà bản thân mình cảm thấy rất bức xúc, phải mất một thời gian mình mới từ từ mà suy nghĩ một cách khách quan được. Vì vậy nếu mà mình viết một bài thật là dài, kiểu gì mình cũng sẽ bị lái đi cũng như rơi vào cạm bẫy cảm tính được giăng ra bởi những người khác. Mình rất sợ điều đó, ngoài ra, mình cũng rất sợ bị xúc phạm. Thật sự mà nói, chẳng ai muốn mình bị xúc phạm hay xỉa xói cả, nhưng những giá trị về đạo đức hay sự vị tha nó bị ẩn sâu trong tâm hồn mỗi người, thật khó để tìm thấy và nói ra. Thêm một cái nữa là sự sĩ diện. Giá trị bề mặt ở Việt Nam rất lớn, khiến cho cái tôi của mỗi người trở nên quá lớn để có thể lắng nghe bất kỳ ai. Ở đây, mình đã học được cách hạ thấp mình, không phải là mình tự hạ bệ bản thân, mà đó là động tác mở lòng ra để đón nhận những ý kiến, lắng nghe những lời nói từ người khác. Mình nghĩ việc đó khiến cho mình trở nên bình tĩnh hơn trước những lời xúc phạm. Đôi khi trong những lời nói đó lại có chứa những nhận xét đúng đắn cho bản thân mình, thì khi bình tĩnh minh có thể học hỏi và phản hồi lại một cách thấu đáo hơn. Việc giảng dạy bộ môn tư duy phản biện rất cần thiết, ai ai cũng nói dạy mà sao chẳng thấy gì mới, nhiều người vẫn "mèo lại hoàn mèo" nhỉ?

Mà mình giờ cũng chẳng có sân si nữa rồi, không hiểu vì sao mình trở nên trầm tính như thế? Có phải là do lối sống của người Anh, hay là do mình vốn dĩ là một người hướng nội? Không phải là mình không muốn giao du, nhưng mình không nhìn thấy mục đích của những câu chuyện xã giao hay những cách thức giao tiếp đó sẽ mang đến cho mình những gì. Đôi khi vấn đề giao tiếp chỉ đơn giản (theo mình) là để vơi đi nỗi cô đơn thôi. Thực sự thì mình cũng không phải cô đơn đâu, bởi vì mình có những đứa bạn trọ tốt bụng, thẳng thắn và vui vẻ. Một điều mình thích ở người Anh là người ta không suy nghĩ nhiều về việc mình là ai, làm gì, cũng không nói xấu nhau, mà thay vào đó là một sự lịch sự và tôn trọng. Tuy nhiên, mình muốn nói là không phải lúc nào người Anh cũng như thế, vẫn có những người say xỉn, đánh nhau, dọa nạt, tệ nạn xã hội rất nhiều, nhưng trong môi trường làm việc và điều kiện của mình lúc bấy giờ thì mình rất hài lòng với những gì mình đang có.

Mình cũng rất buồn khi nghe nhiều người Việt Nam mất niềm tin vào giáo dục Việt Nam đến như thế. Mình vẫn rất đắn đo suy nghĩ, không biết mình sẽ làm được điều gì khi về Việt Nam. Nhưng rồi mình cũng nhận ra, mình yêu đất nước này, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Mình sẽ tìm mọi cách phát triển giáo dục Việt Nam, đó là nguyện vọng lớn lao của cuộc đời mình. Tất nhiên, không phải lúc nào mọi thứ cũng sẽ hoàn hảo trên đường đi. Mình lại nhớ đến lời than phiền, cũng như những cách sống an phận của nhiều người, thậm chí là đến từ ba mẹ. Kiểu như ai đi về Việt Nam cũng muốn phát triển lắm nhưng rồi cuối cùng đâu lại hoàn đấy. Cuộc sống trở nên yên phận với những suất dạy IELTS TOEFL luyện thi đại học, mọi thứ như cuốn vào trong một guồng quay đã cũ kỹ. Mình không muốn điều đó sẽ mãi diễn ra, mình muốn có một sự khác biệt. Dù nhỏ hay to cũng phải làm một thứ gì đó cho cuộc đời, cho đất nước. Mình muốn ở một mình âu cũng vì như vậy, bởi khi ở một mình, mình không phải bị sự chi phối cũng như ảnh hưởng bởi những dòng suy nghĩ của đám đông. Và khi đó mình mới tìm thấy chính mình, là mình chứ không phải là ai khác, một điều gì đó đặc biệt, một Nguyên thật sự khác biệt, một Nguyên duy nhất, một Nguyên không phải là kỳ vọng hay khuôn mẫu của bất kỳ ai.

Trở lại vấn đề về giáo dục, mình đang hình thành trong đầu những dự định nhỏ nhoi, bắt đầu bằng việc xin vào làm tại trường ngoại ngữ. Nhưng mình vẫn lo, không biết liệu mình có thể xin vào không? Nếu không thì mình làm gì? Nếu rớt thì mình phải làm sao? Mình thật sự rất lo, mình chẳng biết mình sẽ đi về đâu nếu như không được làm giảng viên đại học. Ba mẹ vẫn nói với mình về những nghịch lý, góc khuất trong ngành như việc chạy chọt vào trong các cơ quan Nhà nước. Nó không bao giờ công khai bởi vì nó là một góc xấu, nhưng mình tin rằng vẫn có những vị trí cho những người trung thực, và điều đó không hề mất đi. Nhưng hiện nay cái sự xấu nó lại ảnh hưởng rất nhiều. Liệu còn người nhỏ bé này có thật sự làm nên chuyện lớn lao? Ôi mình nghĩ nhiều quá rồi.

Thôi thì mình cứ cố gắng, dù sao đi nữa mình vẫn phải thực hiện được giấc mơ của mình.

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2018

Suy nghĩ về việc lấn sân sang ca hát

Tiêu đề nghe có vẻ sốc đấy, nhưng thật sự mà nói thì mình ca hát cũng đã lâu rồi, có điều đã có tuổi mà chưa có tên. Giọng hát của mình thì cũng tạm ổn, phải không nhỉ, mình cũng chẳng biết nữa. Người ta nói mình nên tìm kiếm một người thầy huấn luyện giọng hát của mình để biết cách điều khiển hơi thở, giọng hát, cách ngân cũng như sử dụng nhiều kỹ thuật hát để mình có được cách hát đúng hơn. Thế nhưng mình lại thấy trong một bài phỏng vấn, Barbra Streisand, một huyền thoại sống về âm nhạc hiện đại, là bậc thầy trong việc điều khiển hơi thở, cũng như sử dụng kỹ thuật trong khi hát, nhưng không hề thấy mệt mỏi cũng như không phải nỗ lực làm gì, cho biết rằng bà chưa bao giờ có một buổi học về thanh nhạc nào. Bà thậm chí còn ngạc nhiên khi chuyên gia đến nói với bà rằng tôi dạy phương pháp mang chính tên của bà. Thế là thế nào nhỉ? Có thể là bà là một người có năng khiếu thật sự, tức là bẩm sinh bà đã có thể đạt đến sự hoàn hảo trong âm nhạc, và điều đó nếu có thật thì bà quả thật may mắn khi được trời phú cho sự hoàn hảo ấy. Còn mình thì sao nhỉ? Mình chưa phát triển được khả năng thanh nhạc của mình, nhưng mình nghĩ là mình có tiềm năng. Việc mình tham gia nhóm hát học thuật ấy khiến mình cảm thấy rất tự ti, vì ai trong đó cũng có kiến thức về thanh nhạc, cũng như biết cách điều khiển giọng hát của mình để bài hát nghe được  hay hơn, trau chuốt và rõ ràng hơn. Họ cũng biết nhận xét và đánh giá giọng hát một cách khách quan, biết nghe được nốt nhạc nào hay, nốt nhạc nào bị thiếu hơi cũng như nốt nào được ngân vang hay đang gồng sức. Mình nghe hoài mà chẳng được, có thể một phần vì đây không phải là chuyên ngành của mình, và mình thật sự cũng không muốn tìm hiểu sâu vào trong thanh nhạc. Tuy nhiên, mình rất quan trọng việc có một chuẩn mực đàng hoàng khi hát. Mình nhận ra là việc hát nó cũng cần phải có sự đầu tư nghiêm túc nếu không muốn sau này giọng hát của mình bị ảnh hưởng. Chính vì vậy mà mình bắt đầu tìm hiểu sâu một chút về thanh nhạc. Nhưng nhắc lại là mình không đi quá sâu đâu nhé. Bởi vì mình còn nhiều điều phải quan tâm cũng như phải chú ý vào rồi, nhất là giáo dục. Ca hát cứ như là một thú vui của mình thôi, và mình cũng muốn hát sao cho dễ nghe, hát sao cho đúng, để thể hiện được trọn vẹn một bài hát mà mình ưa thích. Mình sẽ cố gắng kiếm tiền và đầu tư một chút vào luyện tập giọng hát của mình vậy. Cứ đi thử một buổi xem sao. Sau đó mình sẽ luyện âm thanh của mình mỗi ngày. Mình sẽ học tập Barbra Streisand về cách mở khẩu hình, cách đặt vị trí âm thanh để phát ra tiếng hát chuẩn. Nhắc đến khẩu hình lại nhớ về ngôn ngữ học, giờ mình mới nhận ra việc học ngôn ngữ cũng có cái lợi của nó. Khi mình hiểu hơn về âm vị, hình vị rồi thì mình sẽ biết cách đặt vị trí của lưỡi, răng, môi như thế nào cho chính xác để khi phát âm, mình không bị sai sót cũng như khi hát, tiếng hát của mình sẽ trở nên rõ ràng hơn. May mắn là mình cũng là dân học ngoại ngữ, và có tìm hiểu nhiều về âm vị, nên việc đặt vị trí sao cho âm phát ra chính xác, đối với mình, cũng rất là quan trọng. Vậy ha, mình có thêm động lực để tập hát rồi.
P/S: Mình không có ý định đi thi hát hò gì cả, mặc dù sắp tới đây có cuộc thi X Factor ở trường, vì mình biết trình mình chưa tới đâu, và mình cũng không muốn góp vào trong thảm họa của X Factor. Mình phải trau dồi, học hỏi nhiều hơn nữa, và mình sẽ hát cho những người nào thật sự muốn nghe mình thôi. Đó là mình đó, hihi.

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Một ngày gần hiệu quả

Blog thân yêu,

Hôm nay có thể nói là một ngày làm việc tuơng đối hiệu quả của bản thân mình vì mình đã biết lập ra kế hoạch, thực hiện theo nó từng bước một và cố gắng hoàn thành hết mọi thứ khi có thể trong một ngày. Tất nhiên, thời gian mình phân bố cho nó còn chưa hợp lý lắm, nhưng mình tin là mình sẽ hiệu chỉnh và điều phối lại các hoạt động để thời gian biểu của mình trở nên năng suất cao hơn. Mình đã đi làm, trong ca của mình hôm nay hơi im ắng, có lẽ là do hết kì luận văn rồi nên mọi người bắt đầu nộp bài. Cũng có thể là do đã hết deadline, thời gian nguy nan nhất đời sinh viên rồi, nên cũng không còn ai có nhu cầu nữa. Có lẽ cũng vì vậy mà lịch làm việc của mình đến tháng 5 là kết thúc. Nghĩ cũng hơi buồn vì không được đi làm nữa, mà không dược đi làm nữa có nghĩa là không được nhận luơng cao nữa, mà không nhận luơng cao nữa thì lấy gì mà ăn mà sống đây. Nghĩ đến đây chợt thấy chạnh lòng, à, nãy giờ mình chỉ diễn sâu thôi chứ mọi chuyện cũng không quá đáng đến như vậy đâu. Hôm vừa rồi bỗng dưng gặp may một cái đó là bạn nào đó làm ở ban ISA xin rút khỏi đợt tranh cử, và nghiễm nhiên mình lại trở thành phó chủ nhiệm của ban liên lạc sinh viên quốc tế ở trường. Ngẫm đi ngẫm lại thấy cách mình vươn lên trên cuộc sống có vẻ giống Rebecca Sharp trong Hội chợ phù hoa lắm, nhưng may mà mình không có kiểu xảo quyệt như cô ả. Dù sao thì đây cũng là dịp may, và hi vọng sắp tới đây sẽ có việc, có luơng cho mình. Đúng là mình bất chấp thật.

Ngẫm lại thì cuộc sống của mình may mắn và xui xẻo cứ liên tục lướt qua lướt lại với mình, xoay quanh kiểu mặt trăng quanh trái đất vậy, bên nào rọi sáng thì hên còn không rọi thì lại xui. Nhưng có lẽ cũng vì vậy mà mình cảm thấy mình được an ủi phần nào. Có lẽ lý do là vì sự cân bằng, hay nói theo kiểu phong thủy là thiên thời địa lợi nhân hòa. Ừ thì thôi cứ coi như đó là một niềm vui nho nhỏ trong cuộc đời mình. À, nhắc đến niềm vui lại nhớ, hôm nay kiện hàng của mình từ Anh đã gửi về nhà, mẹ nhận được mẹ gọi cho mình ngay, mẹ khóc quá trời vì vui, vì nhớ mình. Mình cũng nhớ mẹ chứ, nhớ ba, nhớ em, nhớ mấy con chó, nhớ nhà, nhớ mọi người, nhớ Đà Nẵng, Việt Nam, nhớ cái xứ sở khí hậu nhiệt đới gió mùa quen thuộc mà mình đã lâu chưa được về. Mình chỉ còn nửa năm nữa ở đây thôi, thời gian không còn nhiều nữa, phải tranh thủ để đi chơi đây đó và dành thật nhiều thời gian để trải nghiệm và tận hưởng Anh Quốc xinh đẹp nơi này.

Đã lâu rồi mình chưa đăng ảnh lên trên blog này nhỉ. Ừ thì cũng không biết nên đăng tải kiểu gì, do cũng chỉ là một trang nhật ký cá nhân của mình thôi mà. Chuyến đi sắp tới mình có nhiều quá, có thể là mình sẽ đến Edale từ Lincoln, ở lại 1 đêm để tận hưởng Peak District cũng như tham quan địa điểm có những dinh thự sang trọng, kinh điển của nước Anh, điển hình như ngôi nhà Chatsworth ở trong phim Kiêu Hãnh và Định Kiến, nhất định mình sẽ ghé sang đó. À, ngoài ra còn phải đi York, đi Lake District, rồi cuối tháng 5 book 1 tour đi Whitby, hoặc mình có thể sang châu Âu chơi. ôi nhiều dự định quá đi không hết, nhưng có lẽ là tháng 7 mình sẽ ở nhà bạn ở Paris để có thể đi châu Âu được nhiều hơn.

Mình chỉ có một trăn trở nhỏ, đó là không biết mình có nên đến nơi đó để thực hiện lời hứa, đó là một điều ngốc nghếch mà mình sẽ làm nhưng mình vẫn cứ làm, vì đó là lời của con tim. Thôi thì cứ có visa rồi nhắn tin dằn mặt sau cũng được. Không, cái gì mà dằn mặt chứ, mình giận anh lắm vì anh vô tâm thật, không hiểu mình chút nào, và có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng mình liên lạc với anh ấy nếu anh ấy không reply nữa. Mình sẽ quên và sẽ kiếm cơ hội mới, thế giới này đâu có thiếu người đâu, nhưng mình rất bao dung và rộng lượng nên mình sẽ cho anh ấy cũng như mình một cơ hội nữa.

Như vậy cho ngày hôm nay nhé. Sắp tới sẽ còn nhiều dự án về học thuật nữa đây.

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Câu chuyện đêm muộn

Đêm nay lại có chút gì đó ưu tư và lo lắng trong lòng, mình quyết định viết ra để xoa dịu đi nỗi lo âu kia, hi vọng là nó sẽ sớm nguôi ngoai. Hôm nay cái mà mình lo lắng nhất chính là visa đi châu Âu, mình đã có gần như đầy đủ các loại giấy tờ cần thiết. Để xem nào: hộ chiếu (mai photo), Brp (mai photo), giấy xác nhận sinh viên (mai xin), chứng từ ngân hàng (5 ngày rồi xin), bảo hiểm du lịch đã có, xác nhận đặt phòng đã có, còn cái quan trọng nhất đó chính là vé máy bay. Dịch vụ hủy vé trước khi xong của chị Sammy Wu ấy không biết có được không nhỉ? Mình thử gửi tin nhưng chưa đựoc rep, nhưng rồi mình vào trong group thì mình mới biết đúng quy trình là như thế nào. Hi vọng là khoảng 5 ngày trước khi xin visa mình sẽ yêu cầu vé máy bay hủy trong ngày. Nói chung hi vọng là sẽ có, nhưng nếu không có thì buộc mình phải làm vé máy bay rồi bay thôi. Không sao cả, mình làm được!
Điều sâu thẳm trong lòng mà mình đang muốn nói ra, đó là được gặp lại anh ấy một lần nữa. Quyết định này thật điên rồ, nhưng mà đó là con tim mình mách bảo, nó tin rằng có một chút hi vọng nhỏ nhoi, và nó sẽ quyết tâm nắm bắt lấy tia hi vọng mong manh ấy. Sau khi nhận được visa, nó sẽ nhắn anh ấy rằng nó sẽ đến Hannover dù anh có nhớ nó hay không, vì đó là lời hứa mà nó đã giữ, với mục đích cho anh ấy hiểu rằng nó rất thuơng anh, dù thế nào đi nữa. Đúng, mọi thứ giờ chỉ còn là quá khứ rồi, nhưng quá khứ cũng chính là những khoảnh khắc để ta nhìn nhận lại những gì tốt đẹp để phát triển, những gì sai trái và tội lỗi để ta có thể sám hối và ngăn chặn ta trước những cám dỗ của cuộc đời. Dù sao thì mình cũng từng bị tổn thuơng, giờ cũng quen rồi, có tổn thuơng lần nữa cũng chẳng sao, quan trọng là mình phải làm điều mà con tim mình mách bảo!