Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

Đôi điều tâm sự trước khi nộp visa

Bây giờ là 8 giờ 13 tối, và mình đang sử dụng laptop của trường để viết những dòng chữ này. Chỉ còn khoảng hơn một tiếng nữa thôi là mình sẽ lên tàu, bắt đầu cuộc hành trình rẻ tiền đến London để nộp visa. Bây giờ mình đang ở trong một tâm trạng vừa lo âu vừa mệt mỏi. Mệt mỏi vì dư âm của chuyến đi Cambridge hôm qua khiến cho mình bị lả người và chóng mặt, vì mình đã dùng điện thoại để đọc trên xe, vốn là một điều cấm kỵ khi di chuyển. Nghĩ đến đêm nay khi mình phải đi một chuyến tàu đêm rồi chờ đến 1 giờ 40 phút sáng để lên chuyến xe buýt đầu tiên đến London (đi tầm 4 tiếng đồng hồ) là mình còn thấy mệt mỏi hơn. Nhưng nghĩ lại cho hoàn cảnh của mình thì cũng không có nhiều lựa chọn. 
Thứ nhất là lịch hẹn visa của mình chỉ có buổi sáng mà thôi, buổi chiều đã bị chiếm chỗ hết rồi, nên phải đi buổi sáng, mà khổ nỗi là đi từ Lincoln đến London mất cũng hơn 2 tiếng đồng hồ, mà chuyến sớm nhất cũng phải lúc 7 giờ, có nghĩa là đến London lúc 9h hơn, chưa kể phải đi từ đó đến nơi nộp visa còn mất thời gian nữa. Điều đó buộc mình phải đến từ tối hôm trước nếu muốn đi tàu, nhưng đã đến từ tối hôm trước thì phải ở khách sạn, lại phải mất thêm một đống tiền cho việc ăn ở. Với gia cảnh của mình (đủ ăn, và tiền ba đưa cho dùng để đi du lịch) thì việc đó không phải là ý hay cho lắm, nhưng tính ra thì mình sẽ không gấp gáp và làm gì cũng thoải mái hơn. Sau vụ này mình nên rút kinh nghiệm là đi đâu cũng nên chịu khó bỏ chút tiền ra, dù sao cũng là tốt cho bản thân mình mà.
Thứ hai là mình phát hiện chuyến xe buýt 1 giờ sáng khá là rẻ, và cũng tiện để đi trong ngày. Mình di chuyển từ Lincoln đến Sheffield, rồi đi xe buýt từ đó đến London, tổng tiền là 22 bảng cả đi lẫn về, so với việc ăn ở tại London như ban nãy, vị chi sẽ lên đến 80 bảng, gấp 4 lần. Mình không dự tính ở London lâu, và mình dồn tiền đi nơi khác thích hơn. Mình nên liệt kê ra những địa điểm sắp đến mình sẽ đi cho có động lực chút xíu:
- Peak District
- Lake District
- Belton House
- Warwick Castle, Shakespeare Country và Kenilworth Castle
- châu Âu...
- York
- Scotland
- Làng cổ Cotswold và Stonehenge
- Bath và Bristol
Cố lên, chỉ cần qua con trăng này thôi là mình sẽ vơi đi nỗi sầu!
Ngoài ra còn phải có luận văn nữa, và quan trọng nhất vẫn là dữ liệu, mình sẽ phỏng vấn 10 bạn sinh viên về trải nghiệm với giáo viên hướng dẫn trong quá trình thực tập và từ đó mình sẽ khám phá ra mô hình hướng dẫn và cố vấn ở đó có tính chất gì, có giá trị như thế nào và ảnh hưởng đến các giáo sinh ra sao. Mình nghĩ những gì mình đang làm vẫn sẽ có ý nghĩa.
Mình rất ghét, thậm chí là không thích cách người khác trông đợi một cái gì thật lớn lao. Mình ghét cách báo chí tung hô quá mức về một tấm gương nào đó. Có phải là mình đố kỵ hay không? Có, mình thừa nhận điều này, nhưng điều đó khiến mình trở nên tự ti chứ không giúp mình đạt được thêm một động lực hay nguồn cảm hứng nào cả. Những phát biểu của những con người đó, nói ra một cách thẳng thắn thì thật "chung chung" và sáo rỗng, không có giá trị gì cả. Cũng vì lẽ đó nên mình cũng chẳng thiết đọc báo nữa. Hầu hết các tin tức đối với mình đều không có chất lượng.
Thôi trở lại chủ đề chính, mình sẽ cố gắng, cố gắng, hết đêm mai là mình khỏi lo vụ visa nữa, mình sẽ dồn hết sức, ăn thật đầy đủ chất để làm bài cho thật tốt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét