Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Câu chuyện đêm muộn

Đêm nay lại có chút gì đó ưu tư và lo lắng trong lòng, mình quyết định viết ra để xoa dịu đi nỗi lo âu kia, hi vọng là nó sẽ sớm nguôi ngoai. Hôm nay cái mà mình lo lắng nhất chính là visa đi châu Âu, mình đã có gần như đầy đủ các loại giấy tờ cần thiết. Để xem nào: hộ chiếu (mai photo), Brp (mai photo), giấy xác nhận sinh viên (mai xin), chứng từ ngân hàng (5 ngày rồi xin), bảo hiểm du lịch đã có, xác nhận đặt phòng đã có, còn cái quan trọng nhất đó chính là vé máy bay. Dịch vụ hủy vé trước khi xong của chị Sammy Wu ấy không biết có được không nhỉ? Mình thử gửi tin nhưng chưa đựoc rep, nhưng rồi mình vào trong group thì mình mới biết đúng quy trình là như thế nào. Hi vọng là khoảng 5 ngày trước khi xin visa mình sẽ yêu cầu vé máy bay hủy trong ngày. Nói chung hi vọng là sẽ có, nhưng nếu không có thì buộc mình phải làm vé máy bay rồi bay thôi. Không sao cả, mình làm được!
Điều sâu thẳm trong lòng mà mình đang muốn nói ra, đó là được gặp lại anh ấy một lần nữa. Quyết định này thật điên rồ, nhưng mà đó là con tim mình mách bảo, nó tin rằng có một chút hi vọng nhỏ nhoi, và nó sẽ quyết tâm nắm bắt lấy tia hi vọng mong manh ấy. Sau khi nhận được visa, nó sẽ nhắn anh ấy rằng nó sẽ đến Hannover dù anh có nhớ nó hay không, vì đó là lời hứa mà nó đã giữ, với mục đích cho anh ấy hiểu rằng nó rất thuơng anh, dù thế nào đi nữa. Đúng, mọi thứ giờ chỉ còn là quá khứ rồi, nhưng quá khứ cũng chính là những khoảnh khắc để ta nhìn nhận lại những gì tốt đẹp để phát triển, những gì sai trái và tội lỗi để ta có thể sám hối và ngăn chặn ta trước những cám dỗ của cuộc đời. Dù sao thì mình cũng từng bị tổn thuơng, giờ cũng quen rồi, có tổn thuơng lần nữa cũng chẳng sao, quan trọng là mình phải làm điều mà con tim mình mách bảo!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét