Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Tập viết như một thói quen


Hôm nay là một ngày buồn. Buồn không nhỉ? Cũng hơi buồn đấy, vì mình chưa biết mình sẽ làm gì, với quá nhiều nỗi lo. Bình tĩnh nào, mình đã có đủ giấy tờ cần thiết để chuẩn bị xin visa rồi mà, sao phải lo lắng và bồn chồn thế nhỉ? À, mình còn phải lo về cái vụ bài tập của mình nữa. Mình phải đọc và tìm hiểu thêm để hoàn thành thôi. Một bài tập 6000 từ và một bài tập 3000 từ. Như đã thấy thì mình cần phải củng cố lại việc đọc hiểu của mình. Xét một mặt tổng thể, mình thấy bài tập không khó lắm, mình cần hiểu nhiệm vụ của mình trong bài tập là gì, cũng như xem kết quả của môn, và dựa theo đó mình cần thiết kế và viết dựa trên những tiêu chí đó, mình tin là mình sẽ làm được.
Mình đang nghe nhạc của các divas rất là nhiều, mình dần dần học theo và đang cố gắng tập sử dụng những kỹ thuật thanh nhạc của họ, bởi đơn giản vì họ truyền cảm hứng rất nhiều. Những câu từ trong ca khúc của họ, vì tiếng Anh của mình cũng khá, nên mình hiểu được rất nhiều những thông điệp đến từ những giọng hát đầy màu sắc, đầy sâu lắng và cảm xúc. Mình hi vọng mình cũng sẽ hát được như vậy. Kỹ thuật của mình, mình biết là chưa đến đâu, nhưng mình đang tìm hiểu cách hát của các divas và cố gắng đưa nó vào trong giọng hát của chính mình. Ngoài ra mình cũng tham khảo những giọng hát khác nhau để nhìn thấy cái hay của họ và học hỏi. Nếu nhìn theo mặt tiêu cực thì nhiều người sẽ nói đây là học vẹt, nhái theo những gì nghe thấy và bắt chước theo. Nhưng nếu chúng ta nói theo cách tích cực, thì đây là một sự truyền cảm hứng, tiếp thu và học hỏi từ cái hay của người khác, tránh đi cái sai để đem đến một ca khúc đẹp đến cho khán giả. Thật sự thì mình không có khán giả đâu, vì trước đây khi mình hát, mình chỉ cố gắng hát sao cho trọn vẹn bài hát, và người nghe thì mình có cảm giác là mình hát ổn, được, và cũng đáng vỗ tay, chứ chưa thưởng thức. Mình không đánh giá thấp khán giả, mà mình biết mình chưa có cái nhân tố để hút khán giả, hoặc giọng hát bẩm sinh của mình chưa có cái chất tạo nên sự lôi cuốn.
Có thể mọi người nói mình rất tự tin, nhưng sâu thẳm trong lòng mình, mình rất hướng nội và chưa tự tin chút nào. Mình tin vào bản thân mình, nhưng có gì đó trong mình ngăn lại, không cho mình đi thêm nữa. Có thể đó là con người khác đang cố gắng tạo ra một vùng an toàn cho bản thân, tạo ra một ranh giới để mình không vượt qua nó vì lợi ích của chính mình. Mình biết, tâm hồn kia đã chịu nhiều đau đớn, nó không muốn nhận thêm nữa, và nó cũng không muốn mình phải đi theo vết xe đổ kia. Nhưng dù sao đi nữa, mình cũng không thể giấu được cái đam mê ca hát mà mình được truyền cảm hứng như thế này. Nhưng điều ưu tiên số một vẫn là bài tập trước mắt, và mình chỉ còn hai tuần thôi. Mình cần phải cố gắng thêm nữa.
Nói về mối quan hệ, bây giờ nó đã vơi bớt rồi. Mình không cắt đứt hẳn, nhưng mình làm mờ nhạt nó đi, vì mình không nhận thấy điều đó quan trọng nữa hay sao nhỉ? Không hẳn, vì mình bỗng dưng yêu bản thân hơn rất nhiều, và mình ít tương tác với người khác để mình không bị ảnh hưởng đến tư tưởng, lập trường, nguyên lý của bản thân mình. Điều đó liệu có làm cho bản thân mình trở nên quan liêu hay khép kín không? Một phần, nhưng quan liêu thì không, vì mình đã định hướng cho bản thân đi theo con đường giáo dục. Điều đó có nghĩa là mình phải biết đặt mình vào vị trí của người dạy lẫn người học, và mình cũng sẽ nỗ lực tìm kiếm những nguyên lý, nguyên tắc dạy học tối ưu cho bản thân mình. À, nhắc đến đây, cho mình sân si với bản thân mình một chút đi. Mình chưa có kinh nghiệm dạy thật sự, mình lại rất nhớ cảm giác soạn giáo án, đưa vào trong bài học nhiều hoạt động để mang đến những giờ học thật sự ý nghĩa cho các em học sinh, nhưng mà lựa chọn hồi ấy của mình lại không cho phép mình làm điều đó. Đợt thực tập ở Thái Lan mặc dù hay và thú vị, nhưng mà giờ mình lại cảm thấy nếu mình được lựa chọn đi thực tập ở trường Việt Nam, mình sẽ có nhiều trải nghiệm thú vị hơn, và có khi cuộc đời mình cũng sẽ thay đổi không biết chừng.
Vậy được rồi, dù sao đi nữa thì mình cũng không nên để quá khứ dằn vặt bản thân mình quá nhiều. Bây giờ mình đang có một khoảng thời gian tự do, mình nên để bản thân thư thái, mình không còn phụ thuộc vào ai nữa. Mình đang tự do, dù cô đơn, nhưng mình thích không gian và thời gian tại đây, nó giúp mình thấu hiểu bản thân hơn. Mình quen với sự cô đơn này rồi, và mình biết, mình chỉ còn được tự do thêm nửa năm nữa, trước khi trở về cuộc sống làm việc, và theo đuổi niềm vui, đam mê của mình. Đây là tuổi đẹp của mình mà!
Một điều mà mình cũng đang lo âu, lại trở lại bài tập. Mình không đòi hỏi điểm phải thật cao, nhưng mình muốn công việc của mình phải có năng suất cao. Ngoài ra, mình cần phải học về nghiên cứu khoa học, tư duy phê phán và kỹ năng học đại học nữa. Những môn đó sinh viên đang cần, nhưng thật sự mà nói, chúng chưa được phát triển rộng rãi ở Việt Nam. Mình đã nhắc đi nhắc lại ở nhiều bài viết trước, nhưng mình chẳng biết kế hoạch như thế nào để phổ biến tư duy phê phán ở Việt Nam đây.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét