Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Một ngày gần hiệu quả

Blog thân yêu,

Hôm nay có thể nói là một ngày làm việc tuơng đối hiệu quả của bản thân mình vì mình đã biết lập ra kế hoạch, thực hiện theo nó từng bước một và cố gắng hoàn thành hết mọi thứ khi có thể trong một ngày. Tất nhiên, thời gian mình phân bố cho nó còn chưa hợp lý lắm, nhưng mình tin là mình sẽ hiệu chỉnh và điều phối lại các hoạt động để thời gian biểu của mình trở nên năng suất cao hơn. Mình đã đi làm, trong ca của mình hôm nay hơi im ắng, có lẽ là do hết kì luận văn rồi nên mọi người bắt đầu nộp bài. Cũng có thể là do đã hết deadline, thời gian nguy nan nhất đời sinh viên rồi, nên cũng không còn ai có nhu cầu nữa. Có lẽ cũng vì vậy mà lịch làm việc của mình đến tháng 5 là kết thúc. Nghĩ cũng hơi buồn vì không được đi làm nữa, mà không dược đi làm nữa có nghĩa là không được nhận luơng cao nữa, mà không nhận luơng cao nữa thì lấy gì mà ăn mà sống đây. Nghĩ đến đây chợt thấy chạnh lòng, à, nãy giờ mình chỉ diễn sâu thôi chứ mọi chuyện cũng không quá đáng đến như vậy đâu. Hôm vừa rồi bỗng dưng gặp may một cái đó là bạn nào đó làm ở ban ISA xin rút khỏi đợt tranh cử, và nghiễm nhiên mình lại trở thành phó chủ nhiệm của ban liên lạc sinh viên quốc tế ở trường. Ngẫm đi ngẫm lại thấy cách mình vươn lên trên cuộc sống có vẻ giống Rebecca Sharp trong Hội chợ phù hoa lắm, nhưng may mà mình không có kiểu xảo quyệt như cô ả. Dù sao thì đây cũng là dịp may, và hi vọng sắp tới đây sẽ có việc, có luơng cho mình. Đúng là mình bất chấp thật.

Ngẫm lại thì cuộc sống của mình may mắn và xui xẻo cứ liên tục lướt qua lướt lại với mình, xoay quanh kiểu mặt trăng quanh trái đất vậy, bên nào rọi sáng thì hên còn không rọi thì lại xui. Nhưng có lẽ cũng vì vậy mà mình cảm thấy mình được an ủi phần nào. Có lẽ lý do là vì sự cân bằng, hay nói theo kiểu phong thủy là thiên thời địa lợi nhân hòa. Ừ thì thôi cứ coi như đó là một niềm vui nho nhỏ trong cuộc đời mình. À, nhắc đến niềm vui lại nhớ, hôm nay kiện hàng của mình từ Anh đã gửi về nhà, mẹ nhận được mẹ gọi cho mình ngay, mẹ khóc quá trời vì vui, vì nhớ mình. Mình cũng nhớ mẹ chứ, nhớ ba, nhớ em, nhớ mấy con chó, nhớ nhà, nhớ mọi người, nhớ Đà Nẵng, Việt Nam, nhớ cái xứ sở khí hậu nhiệt đới gió mùa quen thuộc mà mình đã lâu chưa được về. Mình chỉ còn nửa năm nữa ở đây thôi, thời gian không còn nhiều nữa, phải tranh thủ để đi chơi đây đó và dành thật nhiều thời gian để trải nghiệm và tận hưởng Anh Quốc xinh đẹp nơi này.

Đã lâu rồi mình chưa đăng ảnh lên trên blog này nhỉ. Ừ thì cũng không biết nên đăng tải kiểu gì, do cũng chỉ là một trang nhật ký cá nhân của mình thôi mà. Chuyến đi sắp tới mình có nhiều quá, có thể là mình sẽ đến Edale từ Lincoln, ở lại 1 đêm để tận hưởng Peak District cũng như tham quan địa điểm có những dinh thự sang trọng, kinh điển của nước Anh, điển hình như ngôi nhà Chatsworth ở trong phim Kiêu Hãnh và Định Kiến, nhất định mình sẽ ghé sang đó. À, ngoài ra còn phải đi York, đi Lake District, rồi cuối tháng 5 book 1 tour đi Whitby, hoặc mình có thể sang châu Âu chơi. ôi nhiều dự định quá đi không hết, nhưng có lẽ là tháng 7 mình sẽ ở nhà bạn ở Paris để có thể đi châu Âu được nhiều hơn.

Mình chỉ có một trăn trở nhỏ, đó là không biết mình có nên đến nơi đó để thực hiện lời hứa, đó là một điều ngốc nghếch mà mình sẽ làm nhưng mình vẫn cứ làm, vì đó là lời của con tim. Thôi thì cứ có visa rồi nhắn tin dằn mặt sau cũng được. Không, cái gì mà dằn mặt chứ, mình giận anh lắm vì anh vô tâm thật, không hiểu mình chút nào, và có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng mình liên lạc với anh ấy nếu anh ấy không reply nữa. Mình sẽ quên và sẽ kiếm cơ hội mới, thế giới này đâu có thiếu người đâu, nhưng mình rất bao dung và rộng lượng nên mình sẽ cho anh ấy cũng như mình một cơ hội nữa.

Như vậy cho ngày hôm nay nhé. Sắp tới sẽ còn nhiều dự án về học thuật nữa đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét