Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

Random Draft on Wednesday

Hôm nay trong bài viết này mình sẽ dùng tiếng Việt.

Mình đang cố gắng hoàn thành bài tập được giao, nhưng có vẻ như mọi thứ hơi bị rối rắm. Mình đang cố gắng suy nghĩ và đọc lại cũng như phân tích mọi thứ từ đầu để định huớng lại thứ mà mình đang cần đó là gì.

"Thứ mà em còn thiếu chính là thứ em đang tìm kiếm"- Lan Khuê said. Mỗi lần nghe cái câu huề vốn này lại thấy buồn cười. Nhưng mà dù sao thì mình cũng cần phải tập trung cao độ để mình có thể làm bài cho tốt.

Sáng nay mình khá là buồn ngủ vì bài đọc không hiểu, nhưng mà mình thấy có lẽ là do màn hình của cái máy Mac khiến cho mắt mình díp lại. Không hiểu vì sao mà mình nhìn lâu vào cái màn hình đó là đau mắt dữ dội, mình nghĩ là có vấn đề gì đó với cái máy Mac cũng như cái màn hình của nó, chứ mình ngồi dây xài máy tính vẫn rất là bình thường chứ có gì đâu mà bị đau mắt dữ dội vậy? Hơn nữa, khi mình đọc sách mình lại không thấy đau mắt gì cả cho đến khi nhìn vào màn hình. Điều đó có nghĩa là gì? Không nên dùng máy Mac nữa, vậy thôi, cứ tưởng render font chữ được là ngon lành lắm chứ, ai ngờ cái màn hình làm đau mắt dữ dội, có khi phải lên độ vì cái máy luôn chứ không giỡn đâu!

Hôm nay mình phát hiện ra một góc học tập khá là riêng tư ở tòa nhà MHT (Media, Humanities and Technology Building) trong trường Lincoln, thực ra khu không gian học tập dành cho sinh viên sau đại học này đã có lâu rồi, vấn đề chỉ là mình có thời gian tới đây ngồi hay không thôi. Có thể ở đây cũng tiện, vì không gian rất riêng tư, đủ yên tĩnh, lại còn có máy tính HP (Hãng máy mình thích vì màn hình ít gây đau mắt)cungx như ánh sáng vừa đủ cho mình học tập. Ở đây lâu lâu lại có các bạn nam đẹp trai ngồi học với góc nghiêng thần thánh nữa, ngắm cho mát mắt cũng thanh thản cõi lòng cô đơn, hí hí. Thôi, quay lại chủ đề chính, viết những thứ này ra, có thể người khác sẽ thấy rất là nhảm nhí và vô nghĩa, nhưng thực ra chúng có một lợi ích nhất định. Đầu tiên, động tác viết này sẽ giúp mình "xổ" hết ra những ý nghĩ trong đầu, giúp mình vơi đi muộn phiền. Kiểu như có gì trong đầu cứ viết ra vì đây là blog riêng của mình. Nó như một quyển nhật ký, nơi mình có thể chứa đựng những niềm vui, nỗi buồn để mình không phải bị quá trầm cảm u uất, cũng như ít thấy cô đơn hơn. Ít nhất là như vậy. Thứ hai, động tác viết sẽ khiến não bộ của mình được khởi động, và giúp mình tự tin hơn khi gõ phím, mình không còn phải đắn đo khi bắt đầu soạn thảo văn bản về bài tập của mình sẽ phải nộp. Tất nhiên bài tập học thuật thì không khi nào là dễ dàng cả, nhưng những gì mình đang làm sẽ giúp mình vững tâm hơn một chút khi đặt tay viết bài luận văn và xây dựng ý tưởng cho bài tập một cách dễ dàng. Mình chỉ có 2 luận điểm đó thôi, nó không phải là hoàn hảo, nhưng mình tin nó đủ để giúp mình kết luận rằng viết như thế này sẽ hỗ trợ cho mình rất nhiều trong công việc viết lách nói chung, từ viết sáng tạo, đến viết hàn lâm, đến viết phản hồi. Ôi dịch dở quá, mình chẳng biết dịch như thế nào nó mới hay nên đành phải dịch sát nghĩa: creative writing, academic writing và reflective writing.

Tóm lại thì đó là những gì mình có thể viết ra bằng tiếng Việt, thực ra viết bằng tiếng Anh cũng được, chẳng hạn như bài viết trước mình đã viết ra rất nhiều rồi, nên bây giờ mình viết lại tiếng Việt đi cho nó trơn tay chứ không lại quên từ quên ngữ.

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2018

Lại một ngày cô đơn...

Lại một ngày cô đơn...

Hôm nay điều gì khiến cho mình buồn nhỉ?

Ừ thì thấy đám bạn bè xung quanh đi chơi đây đó, rồi lúc nào cũng có nhau, mình lại nhớ đến ngày xưa lúc mình còn ở Đà Nẵng, đi chơi xa với mấy đứa bạn lúc nào cũng vui, mặc dù cãi nhau hoài, nhưng mà thích, vì thân nhau lắm, nên cũng rất hiểu nhau. Chính vì vậy nên những cuộc vui với chúng bạn là những niềm vui bất tận.


Nhưng mà, giờ đây thì mình chỉ có một mình thôi, đi chơi xa... lạ thật đấy, mình cũng đã từng tự nhủ rằng một mình vẫn ổn mà. Mình vẫn đi đây đi đó được chứ! Đâu nhất thiết phải có bạn bè mới đi được đâu? Mình nghĩ đây chỉ là áp lực ảo từ phía bên ngoài tác động vào mình khiến cho mình rơi vào trạng thái lo âu nhất định.


Ôi mình lại cũng bị một cái phiền toái vào người nữa. Số là con bạn cùng trọ mới nhắn hỏi coi thử có bức thư nào ở đó không, thế là mình ton ton lấy chìa khóa xuống để mở hộp thư, cơ mà mình lại chẳng nhớ cái chìa nào mới đúng, cộng thêm cái ổ khóa đã bị rỉ, khó mở nữa, và trong một phút gồng lực, mình đã ... bẻ gãy cái chìa khóa, và giờ nó đang bị mắc phía bên trong ổ khóa, điều này không vui chút nào. Ngày mai mình phải gọi điện đến bên môi giới đó để nhờ họ sửa thôi. Chuyện buồn này nối tiếp chuyện buồn khác khiến mình không thể tập trung làm bài được, cộng thêm đợt nghỉ lễ Phục Sinh này nữa chứ, và tất nhiên, cái tính ù lì của mình né tránh công việc. Mình ghét mình thật đấy, sao mình không thể ngồi vào và tập trung một cách nghiêm túc nhỉ?

À mà khoan, thật ra thì sáng nay mình cũng đã có tập trung đấy chứ, mình đã đọc một bài báo học thuật, cũng nắm ý để viết vào bài luận phản hồi thấu hiểu về cố vấn giáo dục. Vậy là tốt lắm rồi!

Random Writing on a Sunday

These days I am working on my assignment on research methods in the master course. This entry is made to express my free writing at the moments. According to my very own principle, every action from small to big needs a bit of warm-up. That's why I chose to write an entry to prepare myself for the next assignment. I know it's gonna be really hard, but I can do it. Just think about when you submitted it  with no burden at all, then you will be able to go on a short trip to different places around England.

Don't be so harsh on yourself, Nguyen. This is free writing, you don't have to worry about your grammar, your structure or else. From simple words to repetition to academic words, just put anything comes into your head. The other me would like to see what you can do for this entry in this task.

I'm listening to a playlist of old songs. That is, songs which are popular in the late 90s - early 00s. These Vietnamese songs make me feel nostalgic, I do miss my home country, my hometown and my small house. Also, I now really want to sing these songs, to have some vocal training lessons to develop my voice to sing properly. I don't wanna be a singer, but I just wanna be capable of nailing these songs my best. I mean, these days, I start to digest different sources of information about singing, voice and other terms related to physics in singing. In fact, some of them are mind-blowing, such as how we can create loud and clear sounds using the cavity in our mouth, or how we use diaphragmatic breathing technique to control our breath while singing so that we could produce a clear and resonant, sustained note without being strain or tired. Now I do want to sing as much as I can after learning all about this. It's gonna be a really hard and long way to go, but I'll try achieve my best.

I just saw the singing teacher with experience in singing using 'bel canto' technique who can train me to develop my singing technique to sing properly. Singing is not my primary task and goal, but it would help me a lot in complete myself as an artistic person. There should be, perhaps, a balance in my life between the academic, the personal and the social life. For the academic, it is my contribution to the society, for the personal, hobbies and interest as well as other talents I have got to satisfy myself whenever I'm in the mood, and the social life is how I interact and connect with different people, family, friends, colleagues etc.

What now? I'm not so happy with today's plan. There is no specific tasks and things that I need to do to achieve something. I read in the book named "Time Management" which says that I need to develop the plan of the week, then plan of the day before doing something else. However, I have a habit of being too into something that it overruns other tasks, which has made myself accidentally become unproductive. Is this a good way for me to learn? I'm not sure, but I somewhat realised I should have spent more time on the task instead of being stick to certain amount of time for a single task.

Is that enough for the writing? I guess so. Next, I will press the publish button and this entry will be an example for my free writing. Nobody knows and needs to know what is written here but me, and that is what I need. Next time, keep up with the same attitude but a more productive writing... wait, no, this is free writing, don't force yourself into doing something rigorously. Alright, bye for now.

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2018

Viết linh tinh


Hôm nay là một ngày nắng nóng. Mình rất muốn đi ra chụp hình nhưng khổ nỗi cái vướng mắc bài tập nó cứ văng vẳng trong đầu khiến cho mình không có động lực để mà đi. Cơ mà tuần này bắt đầu mùa hè, mình nghĩ là sẽ có nhiều dịp để mình ra thưởng nắng và chụp hình. Điều ưu tiên là cần phải mua kem chống nắng cho mùa hè rồi. Tất nhiên là chống nắng ở đây khác với chống nắng ở Việt Nam vì Việt Nam là đất nước nằm trong khu vực nhiệt đới gió mùa nên khí hậu khắc nghiệt hơn so với ở Anh. Nơi đây thì khí hậu ôn đới hải dương là chính vì vốn dĩ Anh Quốc là một hải đảo, ngoài ra theo lời của các cô trong thư viện mà mình trò chuyện thì nước Anh chịu nhiều ảnh hưởng của khí hậu lục địa, tức là những quốc gia châu Âu, chính vì vậy nó thường hay có những đợt nóng / lạnh thất thường. 

Mình đang cố gắng hoàn thành tất cả các bài tập được giao trước khi bắt đầu kì nghỉ hè, trong đó những công việc tất yếu, để mình liệt kê ra xem:
  1. Viết bài phản hồi về một mô hình cố vấn trong trường học cũng như trong các loại hình học tập.
  2. Biên soạn lại giản đồ Gantt về kế hoạch làm luận văn
  3. Đọc toàn bộ các tài liệu về nghiên cứu khoa học cũng như tham khảo bài tập cuối kỳ
  4. Soạn các tài liệu để chuẩn bị giảng dạy về mặt đại học, cụ thể là bộ môn viết học thuật và bộ môn tư duy phê phán.
  5. Nghiên cứu và đọc 10 quyển sách về giảng dạy tiếng Anh, giáo dục nói chung và giáo dục đại học. 
  6. Nhờ thư viện đặt khoảng 10 quyển sách nói về việc tự học cũng như kiểm tra đánh giá trong ngôn ngữ cũng như trong khóa học.
Sơ sơ là như vậy, có thể có nhiều hơn, nhưng hiện tại trước mắt mình thì có những điều đó đang đối mặt với mình.

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

Nhật ký cho một ngày chủ nhật buồn

Hôm nay bỗng dưng khá tâm trạng, không hiểu là vì sao, có lẽ là vì thời tiết lạnh giá ở đây khiến mình buồn nhiều hơn là vui. Kiểu người buồn thì cảnh vật xung quanh cũng không lấy gì để cho cảm xúc trở nên tích cực hơn. Lại viết về người yêu cũ sao?

Lần trước mình đã từng viết về người yêu cũ và vô tình một tai nạn trên web đã khiến cho bài đăng đó bị xóa và thay bằng một trang nhật ký khác về công việc của mình. Đó có phải là do định mệnh không? Nó muốn mình phải quên sao? Mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mơ vậy. Mình đã từng trân quý nó, nhưng giờ mình phải học cách buông tay và cho nó tan biến.

Gửi anh, người em từng yêu thương rất nhiều,

Em sẽ viết hết ra những nỗi lòng của mình, một lần và không phải duy nhất, vì em biết đôi khi em sẽ nhớ và lại viết tiếp về anh, bởi anh là người đã mang cho em những cảm giác ấm áp nhất, và cho em được biết, yêu một người là như thế nào. Em sẽ kể lại những kỷ niệm của hai ta, dù nhỏ nhoi nhưng là những mảnh ghép không hề thiếu trong câu chuyện của em và anh.

Em vẫn nhớ một chiều mưa ở Sài Gòn, anh chở em đi trên chiếc xe của anh dạo quanh thành phố. Mình cùng ghé lại một quán trà sữa mà anh hay uống. Hai anh em đang đi trên đường thì trời mưa dữ dội, thế là mình lại tấp vào một mái hiên ở con đường nào nhỉ, em quên tên rồi, em nhớ nó ở gần một ngôi trường quốc tế và có một công trình đang xây ở đó. Mình ở đó nói chuyện với nhau về công việc, ước mơ, dự định của anh và em, nói hoài mà không biết chán, vừa uống trà sữa vừa ngắm mưa trên chiếc xe của anh. Lúc đó anh vô tình xuống xe bất ngờ làm chân chóng bật ngược khiến em suýt bị ngã, rồi em khoác vào tay anh làm điểm tựa. Anh hỏi em có sao không, rồi anh cười. Nụ cười sao mà ấm áp đến thế! Mưa vẫn rơi nhưng em vẫn không có cảm giác trời mưa nữa, trong mắt em lúc đó chỉ có anh thôi.

Một chiều khác chúng mình cũng đi chơi với nhau, anh dẫn em đi quanh trường đại học Khoa học tự nhiên, đi quanh sân trường, những ngóc ngách rồi tranh thủ tạt qua trường sư phạm nữa. Em thích nhất là khi hai đứa đi dạo dưới hàng cây điệp, gió thổi xào xạc, lá rụng và bay bay. Anh nói là anh thích đi dưới này lắm, vì nó giống bài hát "Con đường đến trường", và anh cảm nhận được điều đó. Em cũng thích lắm anh à, giờ em vẫn ước gì hai đứa mình lại đi dưới hàng cây đó lần nữa.

Đêm hôm đó hai đứa mình ở một chỗ đợi xe buýt vắng khách, đường vắng tanh, trời nóng hực, lâu lâu lại có chút gió thoáng qua đến mát lòng. Quanh mình chỉ còn những người bán hàng đêm. Anh mở nhạc ra và hai anh em cùng nghe rồi mình cùng bàn luận về âm nhạc này nọ. Gu âm nhạc của anh gần giống với em luôn ấy, đó là những bản ballad và những ca khúc pop nhẹ nhàng của những năm 80, 90. Có những bài hát em chưa ngấm lắm, nhưng em vẫn nghe vì anh thích, nên nghe thì mình cũng thích theo. Em nghe những bài hát đó cả ngày. Bài anh hay nghe nhất là bài I Believe in You của Celine Dion và nhóm Il Divo, hình như anh cũng để nhạc chuông bài này nè. Em cũng bắt đầu nghe và thích luôn bài hát này. Nhưng giờ đây mỗi khi nghe bài hát này em thấy buồn lắm, vì chẳng có ai believe in me nữa.

Em vẫn không ngờ rằng 2 từ "Au Revoir" mà hai ta trao cho nhau trước khi em lên chuyến bay về thành phố của mình là lời từ biệt không bao giờ gặp lại.

Em không mong rằng anh sẽ đọc được, vì giờ em biết, anh đã xa rời em, và có lẽ là gần như mãi mãi. Chắc anh vẫn sẽ tìm được một người tốt hơn em, và gần hơn em để người đó quan tâm và chăm sóc cho anh nhiều hơn. Em có hi vọng mình quay về bên nhau không? Nói không thì em đang lừa dối bản thân mình. Em biết là điều này gần như không thể, nhưng có một mảnh vụn trong trái tim em vẫn chờ đợi một điều kỳ diệu, và anh sẽ đến hàn gắn những mảnh ghép ấy.