Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2018

Lại một ngày cô đơn...

Lại một ngày cô đơn...

Hôm nay điều gì khiến cho mình buồn nhỉ?

Ừ thì thấy đám bạn bè xung quanh đi chơi đây đó, rồi lúc nào cũng có nhau, mình lại nhớ đến ngày xưa lúc mình còn ở Đà Nẵng, đi chơi xa với mấy đứa bạn lúc nào cũng vui, mặc dù cãi nhau hoài, nhưng mà thích, vì thân nhau lắm, nên cũng rất hiểu nhau. Chính vì vậy nên những cuộc vui với chúng bạn là những niềm vui bất tận.


Nhưng mà, giờ đây thì mình chỉ có một mình thôi, đi chơi xa... lạ thật đấy, mình cũng đã từng tự nhủ rằng một mình vẫn ổn mà. Mình vẫn đi đây đi đó được chứ! Đâu nhất thiết phải có bạn bè mới đi được đâu? Mình nghĩ đây chỉ là áp lực ảo từ phía bên ngoài tác động vào mình khiến cho mình rơi vào trạng thái lo âu nhất định.


Ôi mình lại cũng bị một cái phiền toái vào người nữa. Số là con bạn cùng trọ mới nhắn hỏi coi thử có bức thư nào ở đó không, thế là mình ton ton lấy chìa khóa xuống để mở hộp thư, cơ mà mình lại chẳng nhớ cái chìa nào mới đúng, cộng thêm cái ổ khóa đã bị rỉ, khó mở nữa, và trong một phút gồng lực, mình đã ... bẻ gãy cái chìa khóa, và giờ nó đang bị mắc phía bên trong ổ khóa, điều này không vui chút nào. Ngày mai mình phải gọi điện đến bên môi giới đó để nhờ họ sửa thôi. Chuyện buồn này nối tiếp chuyện buồn khác khiến mình không thể tập trung làm bài được, cộng thêm đợt nghỉ lễ Phục Sinh này nữa chứ, và tất nhiên, cái tính ù lì của mình né tránh công việc. Mình ghét mình thật đấy, sao mình không thể ngồi vào và tập trung một cách nghiêm túc nhỉ?

À mà khoan, thật ra thì sáng nay mình cũng đã có tập trung đấy chứ, mình đã đọc một bài báo học thuật, cũng nắm ý để viết vào bài luận phản hồi thấu hiểu về cố vấn giáo dục. Vậy là tốt lắm rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét