Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

Nhật ký cho một ngày chủ nhật buồn

Hôm nay bỗng dưng khá tâm trạng, không hiểu là vì sao, có lẽ là vì thời tiết lạnh giá ở đây khiến mình buồn nhiều hơn là vui. Kiểu người buồn thì cảnh vật xung quanh cũng không lấy gì để cho cảm xúc trở nên tích cực hơn. Lại viết về người yêu cũ sao?

Lần trước mình đã từng viết về người yêu cũ và vô tình một tai nạn trên web đã khiến cho bài đăng đó bị xóa và thay bằng một trang nhật ký khác về công việc của mình. Đó có phải là do định mệnh không? Nó muốn mình phải quên sao? Mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mơ vậy. Mình đã từng trân quý nó, nhưng giờ mình phải học cách buông tay và cho nó tan biến.

Gửi anh, người em từng yêu thương rất nhiều,

Em sẽ viết hết ra những nỗi lòng của mình, một lần và không phải duy nhất, vì em biết đôi khi em sẽ nhớ và lại viết tiếp về anh, bởi anh là người đã mang cho em những cảm giác ấm áp nhất, và cho em được biết, yêu một người là như thế nào. Em sẽ kể lại những kỷ niệm của hai ta, dù nhỏ nhoi nhưng là những mảnh ghép không hề thiếu trong câu chuyện của em và anh.

Em vẫn nhớ một chiều mưa ở Sài Gòn, anh chở em đi trên chiếc xe của anh dạo quanh thành phố. Mình cùng ghé lại một quán trà sữa mà anh hay uống. Hai anh em đang đi trên đường thì trời mưa dữ dội, thế là mình lại tấp vào một mái hiên ở con đường nào nhỉ, em quên tên rồi, em nhớ nó ở gần một ngôi trường quốc tế và có một công trình đang xây ở đó. Mình ở đó nói chuyện với nhau về công việc, ước mơ, dự định của anh và em, nói hoài mà không biết chán, vừa uống trà sữa vừa ngắm mưa trên chiếc xe của anh. Lúc đó anh vô tình xuống xe bất ngờ làm chân chóng bật ngược khiến em suýt bị ngã, rồi em khoác vào tay anh làm điểm tựa. Anh hỏi em có sao không, rồi anh cười. Nụ cười sao mà ấm áp đến thế! Mưa vẫn rơi nhưng em vẫn không có cảm giác trời mưa nữa, trong mắt em lúc đó chỉ có anh thôi.

Một chiều khác chúng mình cũng đi chơi với nhau, anh dẫn em đi quanh trường đại học Khoa học tự nhiên, đi quanh sân trường, những ngóc ngách rồi tranh thủ tạt qua trường sư phạm nữa. Em thích nhất là khi hai đứa đi dạo dưới hàng cây điệp, gió thổi xào xạc, lá rụng và bay bay. Anh nói là anh thích đi dưới này lắm, vì nó giống bài hát "Con đường đến trường", và anh cảm nhận được điều đó. Em cũng thích lắm anh à, giờ em vẫn ước gì hai đứa mình lại đi dưới hàng cây đó lần nữa.

Đêm hôm đó hai đứa mình ở một chỗ đợi xe buýt vắng khách, đường vắng tanh, trời nóng hực, lâu lâu lại có chút gió thoáng qua đến mát lòng. Quanh mình chỉ còn những người bán hàng đêm. Anh mở nhạc ra và hai anh em cùng nghe rồi mình cùng bàn luận về âm nhạc này nọ. Gu âm nhạc của anh gần giống với em luôn ấy, đó là những bản ballad và những ca khúc pop nhẹ nhàng của những năm 80, 90. Có những bài hát em chưa ngấm lắm, nhưng em vẫn nghe vì anh thích, nên nghe thì mình cũng thích theo. Em nghe những bài hát đó cả ngày. Bài anh hay nghe nhất là bài I Believe in You của Celine Dion và nhóm Il Divo, hình như anh cũng để nhạc chuông bài này nè. Em cũng bắt đầu nghe và thích luôn bài hát này. Nhưng giờ đây mỗi khi nghe bài hát này em thấy buồn lắm, vì chẳng có ai believe in me nữa.

Em vẫn không ngờ rằng 2 từ "Au Revoir" mà hai ta trao cho nhau trước khi em lên chuyến bay về thành phố của mình là lời từ biệt không bao giờ gặp lại.

Em không mong rằng anh sẽ đọc được, vì giờ em biết, anh đã xa rời em, và có lẽ là gần như mãi mãi. Chắc anh vẫn sẽ tìm được một người tốt hơn em, và gần hơn em để người đó quan tâm và chăm sóc cho anh nhiều hơn. Em có hi vọng mình quay về bên nhau không? Nói không thì em đang lừa dối bản thân mình. Em biết là điều này gần như không thể, nhưng có một mảnh vụn trong trái tim em vẫn chờ đợi một điều kỳ diệu, và anh sẽ đến hàn gắn những mảnh ghép ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét