Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

Random Draft on Wednesday

Hôm nay trong bài viết này mình sẽ dùng tiếng Việt.

Mình đang cố gắng hoàn thành bài tập được giao, nhưng có vẻ như mọi thứ hơi bị rối rắm. Mình đang cố gắng suy nghĩ và đọc lại cũng như phân tích mọi thứ từ đầu để định huớng lại thứ mà mình đang cần đó là gì.

"Thứ mà em còn thiếu chính là thứ em đang tìm kiếm"- Lan Khuê said. Mỗi lần nghe cái câu huề vốn này lại thấy buồn cười. Nhưng mà dù sao thì mình cũng cần phải tập trung cao độ để mình có thể làm bài cho tốt.

Sáng nay mình khá là buồn ngủ vì bài đọc không hiểu, nhưng mà mình thấy có lẽ là do màn hình của cái máy Mac khiến cho mắt mình díp lại. Không hiểu vì sao mà mình nhìn lâu vào cái màn hình đó là đau mắt dữ dội, mình nghĩ là có vấn đề gì đó với cái máy Mac cũng như cái màn hình của nó, chứ mình ngồi dây xài máy tính vẫn rất là bình thường chứ có gì đâu mà bị đau mắt dữ dội vậy? Hơn nữa, khi mình đọc sách mình lại không thấy đau mắt gì cả cho đến khi nhìn vào màn hình. Điều đó có nghĩa là gì? Không nên dùng máy Mac nữa, vậy thôi, cứ tưởng render font chữ được là ngon lành lắm chứ, ai ngờ cái màn hình làm đau mắt dữ dội, có khi phải lên độ vì cái máy luôn chứ không giỡn đâu!

Hôm nay mình phát hiện ra một góc học tập khá là riêng tư ở tòa nhà MHT (Media, Humanities and Technology Building) trong trường Lincoln, thực ra khu không gian học tập dành cho sinh viên sau đại học này đã có lâu rồi, vấn đề chỉ là mình có thời gian tới đây ngồi hay không thôi. Có thể ở đây cũng tiện, vì không gian rất riêng tư, đủ yên tĩnh, lại còn có máy tính HP (Hãng máy mình thích vì màn hình ít gây đau mắt)cungx như ánh sáng vừa đủ cho mình học tập. Ở đây lâu lâu lại có các bạn nam đẹp trai ngồi học với góc nghiêng thần thánh nữa, ngắm cho mát mắt cũng thanh thản cõi lòng cô đơn, hí hí. Thôi, quay lại chủ đề chính, viết những thứ này ra, có thể người khác sẽ thấy rất là nhảm nhí và vô nghĩa, nhưng thực ra chúng có một lợi ích nhất định. Đầu tiên, động tác viết này sẽ giúp mình "xổ" hết ra những ý nghĩ trong đầu, giúp mình vơi đi muộn phiền. Kiểu như có gì trong đầu cứ viết ra vì đây là blog riêng của mình. Nó như một quyển nhật ký, nơi mình có thể chứa đựng những niềm vui, nỗi buồn để mình không phải bị quá trầm cảm u uất, cũng như ít thấy cô đơn hơn. Ít nhất là như vậy. Thứ hai, động tác viết sẽ khiến não bộ của mình được khởi động, và giúp mình tự tin hơn khi gõ phím, mình không còn phải đắn đo khi bắt đầu soạn thảo văn bản về bài tập của mình sẽ phải nộp. Tất nhiên bài tập học thuật thì không khi nào là dễ dàng cả, nhưng những gì mình đang làm sẽ giúp mình vững tâm hơn một chút khi đặt tay viết bài luận văn và xây dựng ý tưởng cho bài tập một cách dễ dàng. Mình chỉ có 2 luận điểm đó thôi, nó không phải là hoàn hảo, nhưng mình tin nó đủ để giúp mình kết luận rằng viết như thế này sẽ hỗ trợ cho mình rất nhiều trong công việc viết lách nói chung, từ viết sáng tạo, đến viết hàn lâm, đến viết phản hồi. Ôi dịch dở quá, mình chẳng biết dịch như thế nào nó mới hay nên đành phải dịch sát nghĩa: creative writing, academic writing và reflective writing.

Tóm lại thì đó là những gì mình có thể viết ra bằng tiếng Việt, thực ra viết bằng tiếng Anh cũng được, chẳng hạn như bài viết trước mình đã viết ra rất nhiều rồi, nên bây giờ mình viết lại tiếng Việt đi cho nó trơn tay chứ không lại quên từ quên ngữ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét