Thứ Ba, 29 tháng 5, 2018

Tự nhủ vài dòng trước một chuyến đi xa

Hôm nay là ngày 29 tháng năm rồi, bây giờ đang là chín giờ tối và mặt trời vẫn còn đang tươi rói trên cao. Thời tiết ở Anh thật sự rất thất thường, và mình chỉ mong là chuyến đi sắp tới thời tiết đủ đẹp để mình có thể tận hưởng chuyến đi. 500 bảng, đó là một con số rất cao cho một tour du lịch ở vùng cao nguyên Scotland, nhưng quanh đi quẩn lại thì chỉ có công ty này mới tạo điều kiện để mình có thể đi đến vùng cao nguyên đó thôi. Có thể sẽ có nhiều công ty rẻ hơn, nhưng thôi kệ, lỡ chọn rồi, và mình tin là chuyến đi này mình sẽ trải nghiệm những gì xứng đáng với số tiền mà mình bỏ ra.

Mình cố gắng viết vài dòng tự tâm sự với bản thân vì cũng không biết tâm sự cùng ai, nên đành thả mình vào trong những dòng chữ này. Mình muốn viết tay cơ mà nhác quá, viết cũng lâu nữa, nên thôi, ghi blog cũng được. Giờ tâm trạng mình cũng hơi chộn rộn một chút, phần vì hào hứng cho chuyến đi ngày mai, phần cũng hơi lo vì sợ không nộp kịp luận văn vào ngày 31, mà với chỉ chiếc điện thoại của mình, không biết mình có thể chỉnh sửa đôi chút để nộp kịp trước ngày 31 hay không. Ôi, tính mình thật sự rất là trễ nải, công việc gì cũng để đến cuối mới chịu hoàn thành trong khi hàm lượng trong đó thật sự đâu có nhiều đâu. Lúc nào cũng tự hứa với bản thân nhưng rồi lại chẳng làm được và chẳng đi đâu về đâu, như vậy là sao chứ? Bản thân mình chẳng chịu cố gắng, mỗi khi làm là lại thả hồn đi đâu, và cũng vì chủ quan, nghĩ rằng mình có thể hoàn thành trong ngày mai, và cứ thế khiến cho tư tưỏng mình bị lệch lạc. Bản thân mình không thích sự nghiêm khắc, nhưng phải phân biệt được nghiêm khắc và nghiêm túc khác nhau như thế nào. Mình không nên dính dáng nhiều vào game, hay những thứ tạp nham khác, vì rõ ràng chúng không hề có lợi cho sự phát triển của bản thân mình.

Ngẫm lại thì mình còn ngày 30 và 31 để nộp bài, nếu lý tưởng thì trước 2h chiều mai mình sẽ có luận văn để nộp, coi như là yên tâm để đi chơi. Và trong trường hợp lý tưởng đó, mình sẽ phải chuẩn bị kỹ càng những vật dụng cần thiết để mang theo khi đi. Có lẽ tốt nhất là mình nên mang theo chân máy ảnh để có thể thả được nhiều dáng hơn. Vả lại mình di chuyển trên xe nhiều chứ không phải mang vác nó nhiều nên tính ra cũng không phải vất vả lắm, còn đồ đạc thì sao nhỉ? Mình đã có 2 đến 3 bộ đồ, thêm cả đồ ngủ và áo lót, mặc đơn giản vậy là được, còn vệ sinh cá nhân các kiểu, nên có một hộp giấy mềm, khăn tắm và các vật dụng vệ sinh cá nhân. Mình đã cạo râu rồi nên hoàn toàn yên tâm trước khi đi. Mình phải mang theo hộp sáp để vuốt tóc đi chơi chụp hình cho đẹp.

Điểm đến của mình trong chuyến đi này đó là đảo Skye cùng những thắng cảnh xung quanh nó, như lâu đài Donan, Ullapool, vùng cao nguyên Scotland, vùng Glencoe. Ủa sao mình lại có cảm giác chán nhỉ? Không, mình nên dập tắt nó đi, mọi thứ sẽ thực sự rất tuyệt vời. Hãy tưởng tượng một khoảng thời gian mình sẽ hoà mình với thiên nhiên, đến những vùng hoang sơ, những vùng núi cao biển rộng, chỉ có trời đất và mình hoà làm một, để quên đi mọi thứ, để nhìn lại chính bản thân mình, và để tận hưởng những gì tuyệt vời nhất ở châu Âu. Đó mới là Scotland! Và sau đó mình còn dư rất nhiều thời gian để đi quanh cổ trấn Edinburgh, như vậy là quá đủ cho một chuyến đi, và mình đã sẵn sàng tâm thế để làm luận văn, sau đó, mình sẽ lên lịch trình cho chuyến đi đến Stratford, Warwick và York. Nhìn đi nhìn lại thì cũng chẳng có gì nhỉ? Tức là đi một hồi thì mình thấy ở mấy thành phố ở Anh Quốc cũng na ná nhau, mình không biết có nên đi tour đến Wales hay không đây. Thôi thì một đợt trải nghiệm ở Scotland để xem thử đã. Mình rất thích đến những vùng thiên nhiên, nhưng những nơi kinh điển cũng phải đến ghé qua xem thử. Mình sẽ đến Peak District và Chatsworth House, có lẽ đến ở một ngày là đủ rồi. Còn ở York cũng vậy, 2 ngày 1 đêm, ngày đầu đi Whitby, ngày sau đi quanh thành phố York. Như vậy với mình có vẻ là đủ rồi. À, còn Bắc Ireland nữa, mình nhất định phải đến Belfast để trải nghiệm đủ hết mọi thứ ở Anh, sau đó mới đi châu Âu. Ôi, không biết tài chính của mình có còn đủ để đi châu Âu hay không đây. Còn Pháp, Ý và Đức nữa. Ngoài ra còn có Na Uy, Thuỵ Sĩ, Áo, ôi biết bao nhiêu nơi. Phải dè sẻn hơn để có thể trải nghiệm hết thôi. Cố lên Nguyên!

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2018

Đêm ở Huddersield

 Mình rất muốn hát thật hay, nhưng mình không muốn đi học theo kiểu coaching, vì theo mình, họ có những định hướng riêng, và khi học theo họ, mình sẽ dễ bị ảnh hưởng theo những hướng đi đó, làm mình không tìm ra được cái tôi trong những câu hát của mình. Mình quyết định tìm về những ca sĩ gạo cội, những người có giọng hát tốt thật sự để mình có thể tập hát theo phong cách của họ. Điều đó sẽ khiến mình nắm được những kỹ thuật tốt hơn cũng như hát những bài hát mình thích một cách dễ dàng. Hai ca sĩ mà mình đang tập nghe và cảm nhận cách hát của họ đó là Sarah Vaughan và Barbra Streisand. Giọng hát của họ đã được tất cả mọi người công nhận là xuất chúng và có tính ảnh hưởng rất rộng đến thế hệ ca sĩ sau này, và mình quyết định sẽ theo trường phái hát của họ và từ đó tìm ra phong cách riêng của mình. Mình không có ý định làm ca sĩ, nhưng nó giống như một điều mà mình rất thích, và mỗi khi nói đến việc hát hò, thì mình sẽ đưa vào đó mọi sự nghiêm túc. Có điều mình chưa thật sự bỏ nhiều thời gian để luyện tập giọng hát mà mình chỉ mới karaoke mà thôi. Luyện tập không bao giờ là đơn giản, nhưng mình sẽ phải cố, vì mình yêu điều đó. Luyện tập âm thanh cũng như luyện tập nhảy vậy. Điều gì cũng không thể xảy ra một sớm một chiều được. Nhớ lại ngày xưa mình tập xoạc, cũng phải kiên trì cả tháng trời mình mới xuống được, hồi đó làm sao mà mình tập được hay quá vậy ta? Thôi thì không bàn lùi về quá khứ nữa. Mình cần nhận ra những mục tiêu ngắn hạn của mình. Hôm nào đó gần đây mình đọc được một câu từ Bác Hồ mà mình cảm thấy thực sự có động lực. Đại khái nói về việc đặt mục tiêu ngắn hạn, từng bước nhỏ lẻ mà làm từ từ thì tự ắt sẽ gặt hái được mục tiêu lớn lao hơn là mình đưa ra một điều gì đó xa xôi mà đường đi đến còn rất mù mờ. Và mình, điều trước mắt đó là hoàn thành đề cương cũng như bài viết về luận văn cho xong để mình có thể yên tâm đi tour. Mình cảm thấy rằng chuyến đi 5 ngày ở Scotland thật sự rất ý nghĩa với mình, vì cứ nghĩ đi, một chuyến đi để trải nghiệm hết toàn bộ những gì ở miền Bắc của Vương quốc Anh. Giá của tour lại rẻ nữa:  Đó là cơ hội mà mình nghĩ mình nên nắm lấy để mình có thể trải nghiệm được thiên nhiên nước Anh. Độc bước, một mình, và mình phải biết yêu lấy bản thân nhiều hơn. Mình sẽ dần hoàn thiện bản thân mình trong mùa hè này. Thiết kế đồ họa 2D cũng là một thứ hay ho mà mình cũng nên thử học hỏi, nhưng ưu tiên số một vẫn là ca hát nhé, sau đó là nhảy múa, nói chung làm nóng cơ thể thôi chứ cũng không có gì nhiều. À, mình cũng được các chị ở Huddersfield truyền cảm hứng rất nhiều trong việc nấu ăn. Mình sẽ học nấu ăn thật ngon để về nấu cho mọi người, cũng như sẽ cố gắng quán xuyến thêm công việc gia đình. Ngồi quá lâu trước máy tính, mình nhận ra, sẽ làm cho mình cảm thấy nhác làm những việc khác, nhưng nếu mình có đủ ý chí để vượt qua sự lười biếng đó, mình sẽ làm được nhiều việc khác nhau. Mình rất muốn nói nhiều điều nhưng mình chưa thể liên kết chúng một cách liền mạch được. Đúng là mình không có giỏi về viết lách. Thực ra mà nói thì cái gì cũng phải có quá trình, như mình đã đề cập ở trên, và việc viết này thì cũng phải học đi học lại nhiều thôi.

Năm ngày bốn đêm có cả chỗ ăn ngủ đàng hoàng, lại được đi chu du đây đó, thôi thì tranh thủ thời gian mình ở đây để tận hưởng, thời gian ở đây đâu còn nhiều nữa đâu. Nửa năm nữa là mình lại về Việt Nam rồi, và sáu tháng mình có thể tiêu 6000 bảng, nhưng mình biết mình không bao giờ tiêu hết được con số đó, và mình sẽ rất tiện tặn trong mọi thứ để mình có thể dồn được tiền và du lịch khắp nơi. Hiện tại mình đang có 7000 bảng, mình sẽ xài 1000 bảng cho những tour du lịch đáng giá như tour sắp tới đây, ngoài ra còn những chuyến đi ngắn như tour đi vườn đá, Bath hay những tour đi biển miền nam thực sự rất đáng để đi. Bên cạnh đó, mình cũng sẽ lên kế hoạch để đi các thành phố quanh nước Anh, cũng như các hidden gems xung quanh, đó mới chính là chuyến đi ý nghĩa của mình. Cô độc nhưng phải mạnh mẽ, trái tim này hãy vượt qua nỗi nhớ đó, đừng quá bi lụy rồi tổn thương, hãy cho người ta thấy người ta thấy rằng mình không cần người ta mình vẫn vui, và người có xuất hiện cũng là một gia vị trong cuộc vui của mình thôi. Một cách lạnh lùng và tàn nhẫn, có khi mình lại thích như vậy hơn, khiến người ta cảm nhận những gì mà mình từng trải, như vậy người ta mới thấu hiểu. Thôi không nói nhiều về điều đó nữa, nhìn chung lại thì mình cần chuẩn bị cho mình hành trang thật tốt để khi về mình còn có cái để mà tự hào. Ôi, giờ chỉ mong cho qua môn thôi chứ chẳng thiết tha gì.

Bây giờ là gần hai giờ sáng rồi, và mình đang viết những dòng cuối của bài viết này trước khi mặt trời lên. Những ngày này trời sáng nhanh lắm, nên mình phải tranh thủ ngủ sớm cũng như hoàn thành công việc được giao đúng thời hạn. Mình không nên để bản thân bị ảnh hưởng nhiều bởi các mạng xã hội. Mình sẽ tự đặt ra thử thách offline trong vòng một tuần. Không, chính xác không sử dụng facebook trong vòng một tuần, để mình có thể tìm thấy nhiều niềm vui cũng như hoạt động thú vị hơn đối với bản thân mình. Cố lên Nguyên ơi!

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Chuyện đêm khuya

Hôm nay mình đã làm được cũng khá nhiều điều. Đầu tiên là mình đã dậy sớm và tập thể dục, mình bắt đầu uốn dẻo lại từ đầu, mình phát hiện ra một điều đó là chân bên trái của mình giống như có một sợi cơ sắp đứt lìa mỗi khi mình có ý định căng cơ xoạc chân, không hiểu vì sao lại có hiện tượng đó nữa, chân phải thì bình thường. Có lẽ là do việc tập luyện không đều khiến cho cơ thể bị kém linh hoạt, xơ cứng. Thôi thì muốn khoẻ đẹp thì phải tập thể thao, không còn cách gì khác được. Thay vì đi gym hay tập tăng cường thì ở nhà mình ép cơ và nhảy vũ đạo cũng là một cách hiệu quả để giảm cân. Mình cần phải cố gắng duy trì những hoạt động như thế này.

Điều thứ hai mà mình cảm thấy hài lòng đó là độ thấu hiểu của mình với luận văn. Mình đã dần vượt qua được sự nhác nhớm mà bản thân đã quen với việc chây lười tạo nên. Mình đã bắt đầu đọc nhiều tài liệu, ghi chú nhiều hơn (mặc dù vẫn còn bị phân tán tư tưởng do những yếu tố trên mạng). Mình cũng đã quyết định in giấy ra các tài liệu để đọc, hiểu và đánh dấu. Đó cũng là một cách để mình nắm rõ nội dung của tài liệu để chuẩn bị cho luận văn. Mình cần phải hoàn thành hết mọi thứ trong vòng một tuần. Sẽ ổn thôi mà, chỉ có 1000 từ thôi, nên mình cần phải hoàn thiện nó trong tuần này. Ngày mai khi đến Huddersfield, mình sẽ ở tá túc nhà các chị, tranh thủ sử dụng laptop để soạn thảo vài văn bản.

Thứ ba là mình đã chú tâm hơn về những gì mà mình cho là quan trọng trong lúc này. Mình cảm thấy mặc dù môn nghiên cứu khoa học đã qua, nhưng bản thân mình dường như vẫn chưa thấu đáo về bộ môn thống kê lắm, và điều này khiến cho mình không hài lòng chút nào. Mình vốn là một học sinh khối tự nhiên, và thống kê là một chương nhỏ mà mình đã học. Sử dụng phần mềm và nhận biết các hàm thống kê kiểm định thực chất chỉ là một thuật toán và tư duy một chút logic nữa để nhận ra phương pháp nào cũng như bài kiểm tra nào để kiểm tra giả thuyết đặt ra. Mình quyết tâm sẽ đọc được quyển sách mới này và sử dụng phần mềm nhiều hơn để hiểu thêm về thống kê. Mình học không chỉ cho bản thân mình mà còn học để có thể hiểu sâu và truyền đạt lại cho thế hệ sau hiểu nữa.Mình đang trong tâm thế rạo rực vì sắp được đi chơi, và cũng rất muốn đi chơi đây đó rất nhiều. Mình sẽ soạn thảo hành trình cũng như kế hoạch đi chơi của mình trong dịp hè sắp tới. Mình mong được đi hết khắp Anh quốc, cụ thể là mình muốn đến những nơi gọi là “hidden gems” những viên ngọc tiềm ẩn trong lòng xứ sở này, đó, đối với mình mới là du lịch thật sự. Mình cũng rất thích những bạn đi chu du đây đó, nhưng những chuyến đi thoáng qua để đặt chân đến cột mốc không thật sự dành cho mình. Vì thế cho nên mình thích tìm hiểu sâu hơn về văn hoá Anh để có thể đi được nhiều và hiểu nhiều hơn. Nhắc đến đi đây đi đó lại thấy nhớ  quê nhà, đúng như người ta nói: “Muốn hiểu được quê hương của mình, hãy rời xa quê hương mình.” Giờ mới thấy thấm thía.
Chuyện buồn mà mình muốn kể đó là mình đã thất bại trong vòng phỏng vấn đánh giá năng lực cho giải thưởng Lincoln. Thực ra đối với mình giải thưởng này không quan trọng, nhưng mà mình đến trải nghiệm cho biết hình thức đánh giá sẽ diễn ra như thế nào. Nhân viên ngân hàng đến phỏng vấn mình và những bài kiểm tra đánh giá hầu như mình không được điểm số cao. Mình biết lý do vì sao và mình hiểu vì sao nó như vậy, và mình cũng biết trước kết quả sẽ như mình dự đoán. Điểm làm việc nhóm của mình thấp nhất trong số các điểm, mình biết mình không có khả năng làm việc nhóm. Mình chưa bao giờ làm tốt vai trò của mình trong nhóm, mà thực ra khi ở trong nhóm, mình chưa bao giờ thể hiện vai trò của mình rõ ràng. Đó là do mình đa dạng, hay là do mình mù mờ? Không rõ nữa, nhưng mình biết mình chưa bao giờ thích làm việc nhóm cả. Mình muốn sự độc lập, đơn lẻ, như vậy, đối với mình, là động cơ để mình hoàn thành tốt công việc của mình hơn.

Chuyện chỉ có như vậy thôi, nói chung là buồn vui lẫn lộn đó, giờ mình vẫn còn nơm nớp lo âu về bài thi của mình, hi vọng mình đủ điểm qua môn chứ thất bại một cái là mình chẳng biết phải làm sao. Dù sao đi nữa thì không có điều gì có thể chùn bước được Nguyên này. Có thể nguyên yếu về sức, nhưng về trí, Nguyên không sợ. Nguyên không phải là một người khôn lanh, tính Nguyên chân thành và thật thà, và điều đó đôi khi làm Nguyên hơi thua thiệt với mọi người, nhưng cũng chính điều đó khiến Nguyên được mọi người tin tưởng và yêu quý nhiều hơn. Mình lại nhớ đến bài “Dại khôn” của cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm, để hồi nào rảnh mình sẽ đính kèm vào trong bài đăng này. Giờ mình dừng tay ở đây thôi.

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Tự sự chiều cuối tuần

thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mới ngày đầu tuần còn chân ướt chân ráo đi nộp visa mà giờ đã đến cuối tuần lại rồi. Vừa qua đã có rất nhiều sự kiện xảy ra, cũng như rất nhiều tâm trạng cần phải trải lòng.
...
Ôi, đã lâu lắm rồi mình mới quay lại blog để viết thêm vài dòng đấy. Những ngày vừa qua thực sự căng thẳng, và cuối cùng mình cũng đã vượt qua được nó. Giờ thì mình đang tạm yên tâm với những gì mình đã đạt được trong thời gian qua. Mình sẽ viết thêm về điều đó như một cách nhìn lại bản thân cũng như viết thêm về những kế hoạch mà mình sẽ đặt ra sắp tới.

Đầu tiên, điều làm con tim mình ấm lại đó là anh đấy đã quay lại với mình. Thời gian qua thật sự mà nói, mình không thể nào quên anh ấy được, mình giận anh rất nhiều, và mình biết, anh cũng nhớ mình rất nhiều, nhưng không hiểu lý do vì sao mình lại làm như vậy. Mình rất muốn come clean, tức là nói trực tiếp với ảnh để mọi thứ rõ ràng cho ta hiểu nhau hơn, nhưng giờ khoảng cách chưa cho phép. Dạo này anh ấy rất bận, vừa phải làm ở bệnh viện, điều trị cho bệnh nhân, vừa phải hoàn thành luận văn thạc sĩ để có thể tham gia chương trình tiến sĩ của DAAD ở Đức. Sau đợt hoàn thành bài tập cho học kì vừa rồi, mình lại càng hiểu anh ấy hơn. Mình mới chỉ đi học thôi mà đã tối mặt tối mày với cái bài tập này rồi, huống gì anh đã đi làm. Mình đã học được cách cảm thông và thấu hiểu cho anh ấy. Đúng là mình muốn giận một chút để anh ấy dỗ, nhưng giờ lại thấy, đó không phải là thứ gì hay ho lắm, nhất là khi mình đã trưởng thành rồi. Quan trọng là mình vẫn nhớ về nhau, thông cảm và tha thứ cho nhau, bởi những tình cảm có rào cản là khoảng cách không bao giờ là dễ dàng. Hẹn gặp anh tại bầu trời Đức quốc nhé anh.

Trở lại với bản thân mình, vừa hoàn thành bài tập, giờ đây đã thở phào nhẹ nhõm phần nào, và cũng kết thúc công việc làm trợ lý tại trường. Thật may mắn vì công việc mình làm có số giờ tổng cộng là 40, vừa đủ để mình nộp đơn tham dự giải thưởng Lincoln. Giải thưởng này cũng tương tự như giải thưởng sinh viên năm tốt, nhưng khác cái điều kiện nhận giải. Ví dụ như là mình phải có thời gian làm việc kiếm tiền khoảng 40 tiếng hoặc tình nguyện 40 tiếng, ngoài ra cũng phải tham gia những hoạt động học thuật cũng như những hoạt động mang tính quốc tế. Cuối cùng là các khóa kỹ năng mềm bổ trợ để hoàn thành tiêu chí tham dự. Ngày mai mình sẽ tham gia buổi nhìn lại bản thân để thứ tư sắp tới mình sẽ tham gia đợt đánh giá, bao gồm một bài phỏng vấn và một phần trình bày giới thiệu. Cách đây vài hôm, mình có tham gia một buổi phỏng vấn giả và các nhân viên của trung tâm hướng nghiệp rất nhiệt tình, cho mình những phản hồi tích cực, những điểm mình cần cải thiện trong cách trả lời phỏng vấn của mình. Mình phải cố gắng nhiều hơn nữa. Anh bận 10 thì mình phải bận 9, để mình không phải có thời gian trống để mà suy diễn lung tung, nghĩ bậy nghĩ bạ, khiến bản thân mình chây lười. Mình muốn đi làm lắm rồi... mình đã ở độ tuổi lao động kiếm tiền và trở thành trụ cột cho gia đình. Tính ra thì ba mẹ đã dư giả rồi, mình cũng không phải lo nhiều, nhưng mình nghĩ mình cần phải làm được điều gì đó để bản thân mình có ý nghĩa trong cuộc sống này chứ. Điều sâu xa hơn mà mình hướng đến đó là tình yêu quê hương đất nước thôi. Mình rất muốn phát triển Việt Nam, muốn cống hiến thật nhiều cho nền giáo dục đất nước. Mình không thích việc nhiều người có tư duy an phận và cứ đi đều chứ không đi lên. Chắc chắn là mình sẽ thích việc đất nước đều đều, không xuống, nhưng đó chỉ là khi mà Việt Nam phát triển ở tầm cao, đời sống con người nâng cao, đúng với con đường xã hội chủ nghĩa, đó chính là địa đàng trần gian mà ai cũng muốn. Thế giới đã bị che mờ quá nhiều, và họ mất niềm tin vào Đảng và Nhà nước, cũng như chủ nghĩa xã hội. Mình dặn lòng, dù có là giọt nước nhỏ trong đại dương, hãy là giọt nước nhiều chất dinh dưỡng nhất. Tức là, cho dù mình có nhỏ bé, nhưng mình tin mình sẽ làm được những điều lớn lao cho Việt Nam, chỉ đơn giản là mình yêu quê hương rất nhiều.