Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Tự sự chiều cuối tuần

thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mới ngày đầu tuần còn chân ướt chân ráo đi nộp visa mà giờ đã đến cuối tuần lại rồi. Vừa qua đã có rất nhiều sự kiện xảy ra, cũng như rất nhiều tâm trạng cần phải trải lòng.
...
Ôi, đã lâu lắm rồi mình mới quay lại blog để viết thêm vài dòng đấy. Những ngày vừa qua thực sự căng thẳng, và cuối cùng mình cũng đã vượt qua được nó. Giờ thì mình đang tạm yên tâm với những gì mình đã đạt được trong thời gian qua. Mình sẽ viết thêm về điều đó như một cách nhìn lại bản thân cũng như viết thêm về những kế hoạch mà mình sẽ đặt ra sắp tới.

Đầu tiên, điều làm con tim mình ấm lại đó là anh đấy đã quay lại với mình. Thời gian qua thật sự mà nói, mình không thể nào quên anh ấy được, mình giận anh rất nhiều, và mình biết, anh cũng nhớ mình rất nhiều, nhưng không hiểu lý do vì sao mình lại làm như vậy. Mình rất muốn come clean, tức là nói trực tiếp với ảnh để mọi thứ rõ ràng cho ta hiểu nhau hơn, nhưng giờ khoảng cách chưa cho phép. Dạo này anh ấy rất bận, vừa phải làm ở bệnh viện, điều trị cho bệnh nhân, vừa phải hoàn thành luận văn thạc sĩ để có thể tham gia chương trình tiến sĩ của DAAD ở Đức. Sau đợt hoàn thành bài tập cho học kì vừa rồi, mình lại càng hiểu anh ấy hơn. Mình mới chỉ đi học thôi mà đã tối mặt tối mày với cái bài tập này rồi, huống gì anh đã đi làm. Mình đã học được cách cảm thông và thấu hiểu cho anh ấy. Đúng là mình muốn giận một chút để anh ấy dỗ, nhưng giờ lại thấy, đó không phải là thứ gì hay ho lắm, nhất là khi mình đã trưởng thành rồi. Quan trọng là mình vẫn nhớ về nhau, thông cảm và tha thứ cho nhau, bởi những tình cảm có rào cản là khoảng cách không bao giờ là dễ dàng. Hẹn gặp anh tại bầu trời Đức quốc nhé anh.

Trở lại với bản thân mình, vừa hoàn thành bài tập, giờ đây đã thở phào nhẹ nhõm phần nào, và cũng kết thúc công việc làm trợ lý tại trường. Thật may mắn vì công việc mình làm có số giờ tổng cộng là 40, vừa đủ để mình nộp đơn tham dự giải thưởng Lincoln. Giải thưởng này cũng tương tự như giải thưởng sinh viên năm tốt, nhưng khác cái điều kiện nhận giải. Ví dụ như là mình phải có thời gian làm việc kiếm tiền khoảng 40 tiếng hoặc tình nguyện 40 tiếng, ngoài ra cũng phải tham gia những hoạt động học thuật cũng như những hoạt động mang tính quốc tế. Cuối cùng là các khóa kỹ năng mềm bổ trợ để hoàn thành tiêu chí tham dự. Ngày mai mình sẽ tham gia buổi nhìn lại bản thân để thứ tư sắp tới mình sẽ tham gia đợt đánh giá, bao gồm một bài phỏng vấn và một phần trình bày giới thiệu. Cách đây vài hôm, mình có tham gia một buổi phỏng vấn giả và các nhân viên của trung tâm hướng nghiệp rất nhiệt tình, cho mình những phản hồi tích cực, những điểm mình cần cải thiện trong cách trả lời phỏng vấn của mình. Mình phải cố gắng nhiều hơn nữa. Anh bận 10 thì mình phải bận 9, để mình không phải có thời gian trống để mà suy diễn lung tung, nghĩ bậy nghĩ bạ, khiến bản thân mình chây lười. Mình muốn đi làm lắm rồi... mình đã ở độ tuổi lao động kiếm tiền và trở thành trụ cột cho gia đình. Tính ra thì ba mẹ đã dư giả rồi, mình cũng không phải lo nhiều, nhưng mình nghĩ mình cần phải làm được điều gì đó để bản thân mình có ý nghĩa trong cuộc sống này chứ. Điều sâu xa hơn mà mình hướng đến đó là tình yêu quê hương đất nước thôi. Mình rất muốn phát triển Việt Nam, muốn cống hiến thật nhiều cho nền giáo dục đất nước. Mình không thích việc nhiều người có tư duy an phận và cứ đi đều chứ không đi lên. Chắc chắn là mình sẽ thích việc đất nước đều đều, không xuống, nhưng đó chỉ là khi mà Việt Nam phát triển ở tầm cao, đời sống con người nâng cao, đúng với con đường xã hội chủ nghĩa, đó chính là địa đàng trần gian mà ai cũng muốn. Thế giới đã bị che mờ quá nhiều, và họ mất niềm tin vào Đảng và Nhà nước, cũng như chủ nghĩa xã hội. Mình dặn lòng, dù có là giọt nước nhỏ trong đại dương, hãy là giọt nước nhiều chất dinh dưỡng nhất. Tức là, cho dù mình có nhỏ bé, nhưng mình tin mình sẽ làm được những điều lớn lao cho Việt Nam, chỉ đơn giản là mình yêu quê hương rất nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét