Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Chuyện đêm khuya

Hôm nay mình đã làm được cũng khá nhiều điều. Đầu tiên là mình đã dậy sớm và tập thể dục, mình bắt đầu uốn dẻo lại từ đầu, mình phát hiện ra một điều đó là chân bên trái của mình giống như có một sợi cơ sắp đứt lìa mỗi khi mình có ý định căng cơ xoạc chân, không hiểu vì sao lại có hiện tượng đó nữa, chân phải thì bình thường. Có lẽ là do việc tập luyện không đều khiến cho cơ thể bị kém linh hoạt, xơ cứng. Thôi thì muốn khoẻ đẹp thì phải tập thể thao, không còn cách gì khác được. Thay vì đi gym hay tập tăng cường thì ở nhà mình ép cơ và nhảy vũ đạo cũng là một cách hiệu quả để giảm cân. Mình cần phải cố gắng duy trì những hoạt động như thế này.

Điều thứ hai mà mình cảm thấy hài lòng đó là độ thấu hiểu của mình với luận văn. Mình đã dần vượt qua được sự nhác nhớm mà bản thân đã quen với việc chây lười tạo nên. Mình đã bắt đầu đọc nhiều tài liệu, ghi chú nhiều hơn (mặc dù vẫn còn bị phân tán tư tưởng do những yếu tố trên mạng). Mình cũng đã quyết định in giấy ra các tài liệu để đọc, hiểu và đánh dấu. Đó cũng là một cách để mình nắm rõ nội dung của tài liệu để chuẩn bị cho luận văn. Mình cần phải hoàn thành hết mọi thứ trong vòng một tuần. Sẽ ổn thôi mà, chỉ có 1000 từ thôi, nên mình cần phải hoàn thiện nó trong tuần này. Ngày mai khi đến Huddersfield, mình sẽ ở tá túc nhà các chị, tranh thủ sử dụng laptop để soạn thảo vài văn bản.

Thứ ba là mình đã chú tâm hơn về những gì mà mình cho là quan trọng trong lúc này. Mình cảm thấy mặc dù môn nghiên cứu khoa học đã qua, nhưng bản thân mình dường như vẫn chưa thấu đáo về bộ môn thống kê lắm, và điều này khiến cho mình không hài lòng chút nào. Mình vốn là một học sinh khối tự nhiên, và thống kê là một chương nhỏ mà mình đã học. Sử dụng phần mềm và nhận biết các hàm thống kê kiểm định thực chất chỉ là một thuật toán và tư duy một chút logic nữa để nhận ra phương pháp nào cũng như bài kiểm tra nào để kiểm tra giả thuyết đặt ra. Mình quyết tâm sẽ đọc được quyển sách mới này và sử dụng phần mềm nhiều hơn để hiểu thêm về thống kê. Mình học không chỉ cho bản thân mình mà còn học để có thể hiểu sâu và truyền đạt lại cho thế hệ sau hiểu nữa.Mình đang trong tâm thế rạo rực vì sắp được đi chơi, và cũng rất muốn đi chơi đây đó rất nhiều. Mình sẽ soạn thảo hành trình cũng như kế hoạch đi chơi của mình trong dịp hè sắp tới. Mình mong được đi hết khắp Anh quốc, cụ thể là mình muốn đến những nơi gọi là “hidden gems” những viên ngọc tiềm ẩn trong lòng xứ sở này, đó, đối với mình mới là du lịch thật sự. Mình cũng rất thích những bạn đi chu du đây đó, nhưng những chuyến đi thoáng qua để đặt chân đến cột mốc không thật sự dành cho mình. Vì thế cho nên mình thích tìm hiểu sâu hơn về văn hoá Anh để có thể đi được nhiều và hiểu nhiều hơn. Nhắc đến đi đây đi đó lại thấy nhớ  quê nhà, đúng như người ta nói: “Muốn hiểu được quê hương của mình, hãy rời xa quê hương mình.” Giờ mới thấy thấm thía.
Chuyện buồn mà mình muốn kể đó là mình đã thất bại trong vòng phỏng vấn đánh giá năng lực cho giải thưởng Lincoln. Thực ra đối với mình giải thưởng này không quan trọng, nhưng mà mình đến trải nghiệm cho biết hình thức đánh giá sẽ diễn ra như thế nào. Nhân viên ngân hàng đến phỏng vấn mình và những bài kiểm tra đánh giá hầu như mình không được điểm số cao. Mình biết lý do vì sao và mình hiểu vì sao nó như vậy, và mình cũng biết trước kết quả sẽ như mình dự đoán. Điểm làm việc nhóm của mình thấp nhất trong số các điểm, mình biết mình không có khả năng làm việc nhóm. Mình chưa bao giờ làm tốt vai trò của mình trong nhóm, mà thực ra khi ở trong nhóm, mình chưa bao giờ thể hiện vai trò của mình rõ ràng. Đó là do mình đa dạng, hay là do mình mù mờ? Không rõ nữa, nhưng mình biết mình chưa bao giờ thích làm việc nhóm cả. Mình muốn sự độc lập, đơn lẻ, như vậy, đối với mình, là động cơ để mình hoàn thành tốt công việc của mình hơn.

Chuyện chỉ có như vậy thôi, nói chung là buồn vui lẫn lộn đó, giờ mình vẫn còn nơm nớp lo âu về bài thi của mình, hi vọng mình đủ điểm qua môn chứ thất bại một cái là mình chẳng biết phải làm sao. Dù sao đi nữa thì không có điều gì có thể chùn bước được Nguyên này. Có thể nguyên yếu về sức, nhưng về trí, Nguyên không sợ. Nguyên không phải là một người khôn lanh, tính Nguyên chân thành và thật thà, và điều đó đôi khi làm Nguyên hơi thua thiệt với mọi người, nhưng cũng chính điều đó khiến Nguyên được mọi người tin tưởng và yêu quý nhiều hơn. Mình lại nhớ đến bài “Dại khôn” của cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm, để hồi nào rảnh mình sẽ đính kèm vào trong bài đăng này. Giờ mình dừng tay ở đây thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét