Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018

Nhiệm vụ hoàn thành

Tròn đúng một năm mình ở đây, và hôm qua mình đã nhấn nút nộp bài, đánh dấu sự kết thúc một khóa thạc sĩ đầy gian nan nhưng cũng thật thú vị. Giờ đây mình thấy thật nhẹ nhõm và thanh thản. Từ bây giờ trở đi, mình có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn rồi. Còn rất nhiều thứ phải lo sau đợt này đấy, chẳng hạn như cải thiện khả năng thanh nhạc của mình, đọc sách về nghệ thuật giảng dạy, sách về ngôn ngữ. Ngoài ra, mình cũng muốn học và thụ đắc thêm ít nhất là hai ngôn ngữ nữa, cụ thể là tiếng Pháp và tiếng Đức, trước khi rời khỏi đây để về nhà. Một trong những khóa học mà mình dự định sẽ tìm sắp tới đó chính là khóa học về giảng dạy, kiểm tra, đánh giá cũng như học hỏi thêm về tư duy phê phán. Một kỹ năng mà mình cũng sẽ trau dồi thêm đó là kỹ năng nấu ăn của bản thân mình. Ôi, nhìn xuống bụng mình mà xem, một cái bụng to tướng gần bằng bụng bầu của chị D. trong nhà mình. Thiệt tình, mình cũng phải giảm bớt nó ngay, học một thói quen mới thật là khó, nhưng mình tin mình sẽ làm được.

Điều thứ hai mà mình muốn chia sẻ trên trang blog này đó là những bài viết nhỏ lẻ để nói về giảng dạy ngoại ngữ cũng như nói về giáo dục và người giáo viên nói chung. MÌnh cần đọc lại các bài báo, có quá nhiều thứ để học mà lại chỉ còn quá ít thời gian. Bình tĩnh nào Nguyên, mọi việc không khó, từ từ bình tĩnh để sắp xếp thôi.

Ngày mai mình sẽ đi chợ, mua cá để về làm chả cá sẵn, ngoài ra mình cũng sẽ mua một vài nguyên liệu cần thiết để làm món bún chả cá này. Mình có công thức của cô Uyên rồi, nhất định mình sẽ làm được! À, mình phải gọi điện về cho nhà nữa. Mình nên nói với ba mẹ chuyện gì đây nhỉ? À, mình sẽ nói về học bổng của mình, nói về bài báo mà sắp tới mình sẽ viết cùng cô hướng dẫn, cũng như những trải nghiệm mới ở Lincoln. Mình phải tận hưởng những tháng ngày còn lại nơi đây, để không phải luyến tiếc. À, mình cũng tranh thủ ghé thử Wilko để mua một vài dụng cụ mà mình thấy hữu ích, phải gửi thêm hình các loại son cho em gái nữa, để nó lựa và mình mua. Tranh thủ kiếm thêm chút thu nhập cho mình để rồi mua quà về cho gia đình. Sân si vậy thôi, chứ nhà vẫn là nơi tuyệt vời nhất để về mà.

Có một cảm giác thật kỳ lạ, càng gần về nhà, mình lại càng muốn ở nơi đây hơn. Vô âu vô lo, không nghĩ nhiều đến những thứ ảnh hưởng đến đời sống tinh thần của mình, không phải lo rày đây mai đó. Nếu có công việc và thu nhập ổn định thì thật sự lại càng không muốn về đâu. Thật sự. Nhưng mà, nghĩ lại thì mình vẫn phải về để giúp đỡ gia đình, ngôi trường mà mình gắn bó, cũng như đất nước nơi mình sinh ra và lớn lên. Mình phải làm một điều gì đó để thay đổi. Dạo gần đây có các vị giáo sư có sáng kiến nhiều trong giáo dục khiến mình cũng suy nghĩ nhiều. Vì mỗi người có mỗi phương pháp khác nhau nên cách suy nghĩ của mình cũng khác hẳn so với cách suy nghĩ của những người giáo sư đó. Mình cần tìm ra nguyên lý học tập của người học sao cho tối ưu, để rồi đưa ra cách dạy cho thật hiệu quả. Mình đã có mượn sách về rồi, và mình sẽ tranh thủ thời gian nghiên cứu, nghiền ngẫm về vấn đề này.

Mình vẫn co một niềm hi vọng nhỏ nhoi là đơn đăng kí học ngành tiến sĩ tại đại học Warwick sẽ đạt được để mình hoàn thành trọn vẹn sự nghiệp học tập của mình, và để không thua kém ai đó. Ai đó nỡ phụ tình mình, ai đó đã nỡ bỏ rơi mình không thương tiếc, thì mình sẽ cho người ấy thấy hối hận vì ngày xưa đã rời bỏ mình. À, mà có lẽ người ta cũng không hối hận gì đâu, mình cũng chẳng là gì trong cuộc đời của người ta. Quá vô tình, sao người ta lại nỡ làm tổn thương mình như vậy… Thật sự không hiểu. Mình không hiểu thời gian biểu của anh ấy chỉ có ở lab cả ngày thôi sao. Anh ấy đang làm gì? Thôi, nghĩ nhiều gì cho mệt óc. Mình thì mong là để tài nghiên cứu của mình sẽ được chấp thuận và sẽ được chọn vào học tiến sĩ tại đại học Warwick, đó sẽ là điều mà mình mong đợi nhất.

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2018

Những ngày cuối trước khi nộp luận văn thạc sĩ


Hôm nay mình đã lên gặp cô giáo hướng dẫn của mình. Mình đã có một cuộc trò chuyện cũng như giải đáp mọi thắc mắc mà mình lo âu. Cô đã động viên mình rất nhiều, và mình chỉ cần bổ sung thêm một chút nữa để nói về các yếu tố cần thêm chiều sâu và thể hiện tiếng nói của mình trong bài viết. Chỉ cần đọc đi đọc lại và thêm thắt một số yếu tố nữa, cũng như bổ sung các nghiên cứu trước đây vào trong những chỗ còn thiếu, chắc chắn là đêm nay mình sẽ hoàn thành được. Cố lên Nguyên ơi.
Sau này mình định làm gì nhỉ? Cũng đang suy nghĩ chưa biết phải làm gì trong những ngày sắp tới sau khi hoàn thành luận văn. Mình sẽ đọc hết quyển sách Teaching Today để tham khảo cách dạy, ngoài ra cũng phải chụp ảnh và đưa vào trong máy các tài liệu về giảng dạy này. Có thể sẽ mượn thêm vài thứ về lý luận về phương pháp học. Ôi, thời gian không còn nhiều nên mình phải cố gắng. Còn nhiều khóa học mình vẫn chưa thực hiện được, cũng như một số kỹ năng nấu nướng mà mình còn rất kém. Bây giờ đang là thứ hai, và ngày mai nhất định mình phải hoàn tất mọi thứ để nộp cho kịp thời hạn. Định dạng văn bản thì không thành vấn đề, ngoài ra những yếu tố như tài liệu tham khảo mình đã hỏi ý kiến các thầy cô và mọi thứ đã giải quyết ổn thỏa. Bây giờ mình nên tập trung cao độ cho lần làm sắp tới. Chia thời gian theo phương pháp Pomodoro, 25 phút học và 5 phút nghỉ, làm đến 10h rồi về nghỉ ngơi.
Sắp tới sẽ là một chuyến đi kéo dài khoảng 5 ngày đi đến vùng Stratford-upon-Avon, Warwick, London, Bath, Oxford, Bristol, Salisbury, London, Brighton rồi về lại Lincoln, phải tranh thủ đi vì thời gian cũng không còn nhiều nữa. Ngoài ra, tháng 10 này thẻ lên tàu của mình cũng sẽ hết hạn, mình phải tranh thủ nhiều hơn thôi. Viết thật là nhiều như thế này như là một hình thức vận động trí óc của mình để mình hoàn thành bài luận cho thật tốt. Cô cũng hiểu mình muốn điểm cao thì mình phải chú ý đến những yếu tố phụ như ngữ pháp, câu cú… Ngoài ra mình cần thắt chặt luận điểm của mình thì mới thể hiện được kết quả nghiên cứu và biện luận của mình trong bài viết.
Cho mình chút sân si để mình bớt cay cú trong lòng đi, vì mình không thể đè nén cảm xúc của mình hiện giờ. Anh nhé, em đang trên con đường mà mình đã chọn, và em rất hài lòng với nó, không biết anh như thế nào rồi nhỉ? Cứ phải cắm đầu cắm cổ vào trong phòng thí nghiệm, rồi vật vã với bài thuyết trình và đề cương nghiên cứu, chắc là anh mệt lắm, nhưng em thì không, vì em có nền cũng tương đối khá rồi, và việc viết luận này chẳng là gì cả anh à. Anh viết bằng tiếng Việt nhưng em viết bằng tiếng Anh, là tiếng Anh học thuật đấy. Em luôn luôn lấy anh làm động lực để cố gắng, mà anh chẳng hề đoái hoài gì đến em. Có thể là em chẳng là gì trong mắt anh chăng? Em rất nghi ngờ anh à, vì anh chẳng hỏi thăm em, chẳng biểu hiện niềm nhớ nhung gì cả. Ít nhất cũng phải một dòng tin nhắn hỏi chứ, cứ để em lạc lõng như thế này, khiến em cô đơn và thấy chạnh lòng lắm. Ai nói yêu mà không ích kỷ thì thật là giả dối, khi yêu em đã biết mình đã tự mở ra một mặt tối trong mình, đó là sự ích kỷ, ghen tuông. Nhưng với em, em vẫn chờ đợi, và tin tưởng một cách viễn vông thôi. Em vẫn tin rằng anh sẽ có hồi đáp lại cho em. Khi anh được vây quanh bởi biết bao nhiêu người, và em thì ở nơi đây xa xôi lắm, liệu em có là gì trong hàng trăm thứ bộn bề xung quanh anh. Và không biết là có phút giây nào anh chợt nhớ đến những kỷ niệm của chúng ta khi bên nhau? Em không biết nữa, vì sao mọi thứ lại không rõ ràng như thế này để rồi giờ đây lòng em nặng trĩu. Em cũng hay trách mình, vì sao em đã chẳng thể chia sẻ với anh nhiều hơn, vì sao có nhiều thứ em chưa hiểu được ở anh, và vì sao cũng có nhiều thứ mà anh chẳng hiểu ở em. Nhất định chuyến đi này, khi em về, em sẽ tỏ tình với anh, em sẽ nói với anh rằng em thích anh rất nhiều, và em sẽ chờ anh, và nếu tình cảm của em không được đáp lại, em cũng chẳng sao, vì em đã hài lòng ít nhất em đã bày tỏ được tâm tư của lòng mình để không còn phải vướng bận. Nhưng anh biết không, trong em vẫn còn ấp ủ một niềm hi vọng nhỏ bé, rằng anh cũng nhớ em, nhưng anh không nói ra, và vì anh chưa biết phải làm sao để nói với em cả. Chỉ cần một động tác nhỏ thôi, là em cũng thích lắm rồi. Mình có hẹn khi về mình sẽ đi ăn một bữa cơm tấm thật là ngon đấy nhé ông anh khờ khạo của em! Vừa thương lại vừa trách anh.

Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2018

Tháng chín – tròn một năm xa nhà

Bây giờ là 21 giờ 39 phút, mình đang ở thư viện và chuẩn bị hoàn thành nốt luận văn của mình. Cuối cùng thì mọi thứ sắp kết thúc và mình sắp được trở về nhà rồi. Chỉ còn hai tháng nữa thôi là mình sẽ lên chuyến bay về Quảng Châu, transit 3 tiếng đồng hồ và mình sẽ đến sân bay Tân Sơn Nhất, rồi mình sẽ gặp được anh. Lòng mình bây giờ vừa pha trộn giữa lo âu và hi vọng. Giờ mình đang rất nhác nhớm vì mình chẳng muốn động vào luận văn của mình nữa, nhưng mình phải cố gắng, mình đang đến gần đích rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, và mình nhất định phải hoàn thành nó
Lincoln bây giờ đã bắt đầu trở lạnh. Chị Dung nói với mình rằng không lạnh lắm đâu, có thể là do mình bị lạnh trong người. Có lẽ là vậy, vì đêm qua mình đã có một đêm dài lạnh giá giữa trời Birmingham. Mình đã được chứng kiến một phần cuộc sống về đêm của “Black Country” – một tên gọi khác của thành phố này. Sở dĩ cái tên đó tồn tại không phải mang ý nghĩa của màu da, mà đó là từ nói về nền công nghiệp chính của thành phố này, đó là khai thác than. Mặc dù chưa được đến thành phố này để tham quan nhiều, nhưng mình có cảm giác thành phố này cũng giống nhiều thành phố hiện đại khác, và cũng chẳng có gì nổi bật. À, nhân tiện đây, mình cũng muốn kể về buổi hòa nhạc với Britney Spears đêm hôm qua.
Thật sự mà nói, mọi trải nghiệm của mình, từng khoảnh khắc, từng giây, từng phút của đêm nhạc ấy rất ý nghĩa với mình. Vì đó là lần đầu tiên, và cũng có lẽ là lần duy nhất mình được chứng kiến thần tượng Britney Spears của mình biểu diễn trên sân khấu. Đó là Britney Spears bằng xương bằng thịt đấy, và chị ấy đã mang đến những tiết mục, những màn trình diễn vô cùng ấn tượng. Đó là những bài hát đi theo mình cả những năm tháng thanh xuân, tuổi trẻ từ khi mình còn mài đũng quần ở nhà trường đến tận bây giờ. Đó là những “Baby one more time”, “Oops!... I did it again” hay “Toxic”, cả một bầu trời ký ức. Mình chính thức trở thành người hâm mộ của chị từ năm 2009 khi mình biết đến bài hát “3” và “Circus”. Từ đó đến trước buổi concert, mình vẫn luôn ao ước được gặp thần tượng của mình dù chỉ một lần, và giờ đây, mong ước đó đã trở thành sự thật. Có thể một số bạn sẽ than phiền, sẽ rất buồn vì không thấy chị biểu diễn những vũ đạo bốc lửa, những động tác mạnh mẽ dứt khoát, mà thay vào đó là những động tác “dưỡng sinh”, huơ chân múa tay “trộn bánh tráng”, hay diễn như một con robot trên sân khấu. Phải, có thể Britney đã quá mệt mỏi với tour diễn này, hay có thể chỉ muốn làm cho xong để được nghỉ ngơi, và nhiều thứ linh tinh khác nữa, nhưng với mình, dù chị có làm gì, cũng mong cho chị cảm thấy vui và hạnh phúc trong cuộc sống, chị đã là thanh xuân của mình, và mình cũng muốn thanh xuân của mình sẽ mãi đẹp như vậy. Một lần nữa, cảm ơn chị, Britney Spears, đã cho em một cơ hội để gặp chị, dù chỉ là từ xa thôi, nhưng em thấy mãn nguyện lắm rồi.
Mình đang ở thư viện, ở đây rất là ấm nhé, sưởi ở khắp mọi nơi, và sắp đến giờ đóng cửa thư viện rồi, nhưng mình vẫn còn ngồi đây để viết blog đấy. Mình còn luận văn và tài liệu chưa đọc nữa. Mình cần phải hoàn thành nhiều thứ, nó vẫn ngổn ngang, và mình không được chủ quan, mình cần tập trung thật là nhiều kể từ ngày mai. Đêm nay mình cần chú ý về phương pháp nghiên cứu và phương pháp luận của mình. Và dòng cuối của bài viết này, như thường lệ, là một câu động viên bản thân: “Nguyên ơi, sắp đến đích rồi!”