Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2018

Tháng chín – tròn một năm xa nhà

Bây giờ là 21 giờ 39 phút, mình đang ở thư viện và chuẩn bị hoàn thành nốt luận văn của mình. Cuối cùng thì mọi thứ sắp kết thúc và mình sắp được trở về nhà rồi. Chỉ còn hai tháng nữa thôi là mình sẽ lên chuyến bay về Quảng Châu, transit 3 tiếng đồng hồ và mình sẽ đến sân bay Tân Sơn Nhất, rồi mình sẽ gặp được anh. Lòng mình bây giờ vừa pha trộn giữa lo âu và hi vọng. Giờ mình đang rất nhác nhớm vì mình chẳng muốn động vào luận văn của mình nữa, nhưng mình phải cố gắng, mình đang đến gần đích rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, và mình nhất định phải hoàn thành nó
Lincoln bây giờ đã bắt đầu trở lạnh. Chị Dung nói với mình rằng không lạnh lắm đâu, có thể là do mình bị lạnh trong người. Có lẽ là vậy, vì đêm qua mình đã có một đêm dài lạnh giá giữa trời Birmingham. Mình đã được chứng kiến một phần cuộc sống về đêm của “Black Country” – một tên gọi khác của thành phố này. Sở dĩ cái tên đó tồn tại không phải mang ý nghĩa của màu da, mà đó là từ nói về nền công nghiệp chính của thành phố này, đó là khai thác than. Mặc dù chưa được đến thành phố này để tham quan nhiều, nhưng mình có cảm giác thành phố này cũng giống nhiều thành phố hiện đại khác, và cũng chẳng có gì nổi bật. À, nhân tiện đây, mình cũng muốn kể về buổi hòa nhạc với Britney Spears đêm hôm qua.
Thật sự mà nói, mọi trải nghiệm của mình, từng khoảnh khắc, từng giây, từng phút của đêm nhạc ấy rất ý nghĩa với mình. Vì đó là lần đầu tiên, và cũng có lẽ là lần duy nhất mình được chứng kiến thần tượng Britney Spears của mình biểu diễn trên sân khấu. Đó là Britney Spears bằng xương bằng thịt đấy, và chị ấy đã mang đến những tiết mục, những màn trình diễn vô cùng ấn tượng. Đó là những bài hát đi theo mình cả những năm tháng thanh xuân, tuổi trẻ từ khi mình còn mài đũng quần ở nhà trường đến tận bây giờ. Đó là những “Baby one more time”, “Oops!... I did it again” hay “Toxic”, cả một bầu trời ký ức. Mình chính thức trở thành người hâm mộ của chị từ năm 2009 khi mình biết đến bài hát “3” và “Circus”. Từ đó đến trước buổi concert, mình vẫn luôn ao ước được gặp thần tượng của mình dù chỉ một lần, và giờ đây, mong ước đó đã trở thành sự thật. Có thể một số bạn sẽ than phiền, sẽ rất buồn vì không thấy chị biểu diễn những vũ đạo bốc lửa, những động tác mạnh mẽ dứt khoát, mà thay vào đó là những động tác “dưỡng sinh”, huơ chân múa tay “trộn bánh tráng”, hay diễn như một con robot trên sân khấu. Phải, có thể Britney đã quá mệt mỏi với tour diễn này, hay có thể chỉ muốn làm cho xong để được nghỉ ngơi, và nhiều thứ linh tinh khác nữa, nhưng với mình, dù chị có làm gì, cũng mong cho chị cảm thấy vui và hạnh phúc trong cuộc sống, chị đã là thanh xuân của mình, và mình cũng muốn thanh xuân của mình sẽ mãi đẹp như vậy. Một lần nữa, cảm ơn chị, Britney Spears, đã cho em một cơ hội để gặp chị, dù chỉ là từ xa thôi, nhưng em thấy mãn nguyện lắm rồi.
Mình đang ở thư viện, ở đây rất là ấm nhé, sưởi ở khắp mọi nơi, và sắp đến giờ đóng cửa thư viện rồi, nhưng mình vẫn còn ngồi đây để viết blog đấy. Mình còn luận văn và tài liệu chưa đọc nữa. Mình cần phải hoàn thành nhiều thứ, nó vẫn ngổn ngang, và mình không được chủ quan, mình cần tập trung thật là nhiều kể từ ngày mai. Đêm nay mình cần chú ý về phương pháp nghiên cứu và phương pháp luận của mình. Và dòng cuối của bài viết này, như thường lệ, là một câu động viên bản thân: “Nguyên ơi, sắp đến đích rồi!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét