Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018

Nhiệm vụ hoàn thành

Tròn đúng một năm mình ở đây, và hôm qua mình đã nhấn nút nộp bài, đánh dấu sự kết thúc một khóa thạc sĩ đầy gian nan nhưng cũng thật thú vị. Giờ đây mình thấy thật nhẹ nhõm và thanh thản. Từ bây giờ trở đi, mình có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn rồi. Còn rất nhiều thứ phải lo sau đợt này đấy, chẳng hạn như cải thiện khả năng thanh nhạc của mình, đọc sách về nghệ thuật giảng dạy, sách về ngôn ngữ. Ngoài ra, mình cũng muốn học và thụ đắc thêm ít nhất là hai ngôn ngữ nữa, cụ thể là tiếng Pháp và tiếng Đức, trước khi rời khỏi đây để về nhà. Một trong những khóa học mà mình dự định sẽ tìm sắp tới đó chính là khóa học về giảng dạy, kiểm tra, đánh giá cũng như học hỏi thêm về tư duy phê phán. Một kỹ năng mà mình cũng sẽ trau dồi thêm đó là kỹ năng nấu ăn của bản thân mình. Ôi, nhìn xuống bụng mình mà xem, một cái bụng to tướng gần bằng bụng bầu của chị D. trong nhà mình. Thiệt tình, mình cũng phải giảm bớt nó ngay, học một thói quen mới thật là khó, nhưng mình tin mình sẽ làm được.

Điều thứ hai mà mình muốn chia sẻ trên trang blog này đó là những bài viết nhỏ lẻ để nói về giảng dạy ngoại ngữ cũng như nói về giáo dục và người giáo viên nói chung. MÌnh cần đọc lại các bài báo, có quá nhiều thứ để học mà lại chỉ còn quá ít thời gian. Bình tĩnh nào Nguyên, mọi việc không khó, từ từ bình tĩnh để sắp xếp thôi.

Ngày mai mình sẽ đi chợ, mua cá để về làm chả cá sẵn, ngoài ra mình cũng sẽ mua một vài nguyên liệu cần thiết để làm món bún chả cá này. Mình có công thức của cô Uyên rồi, nhất định mình sẽ làm được! À, mình phải gọi điện về cho nhà nữa. Mình nên nói với ba mẹ chuyện gì đây nhỉ? À, mình sẽ nói về học bổng của mình, nói về bài báo mà sắp tới mình sẽ viết cùng cô hướng dẫn, cũng như những trải nghiệm mới ở Lincoln. Mình phải tận hưởng những tháng ngày còn lại nơi đây, để không phải luyến tiếc. À, mình cũng tranh thủ ghé thử Wilko để mua một vài dụng cụ mà mình thấy hữu ích, phải gửi thêm hình các loại son cho em gái nữa, để nó lựa và mình mua. Tranh thủ kiếm thêm chút thu nhập cho mình để rồi mua quà về cho gia đình. Sân si vậy thôi, chứ nhà vẫn là nơi tuyệt vời nhất để về mà.

Có một cảm giác thật kỳ lạ, càng gần về nhà, mình lại càng muốn ở nơi đây hơn. Vô âu vô lo, không nghĩ nhiều đến những thứ ảnh hưởng đến đời sống tinh thần của mình, không phải lo rày đây mai đó. Nếu có công việc và thu nhập ổn định thì thật sự lại càng không muốn về đâu. Thật sự. Nhưng mà, nghĩ lại thì mình vẫn phải về để giúp đỡ gia đình, ngôi trường mà mình gắn bó, cũng như đất nước nơi mình sinh ra và lớn lên. Mình phải làm một điều gì đó để thay đổi. Dạo gần đây có các vị giáo sư có sáng kiến nhiều trong giáo dục khiến mình cũng suy nghĩ nhiều. Vì mỗi người có mỗi phương pháp khác nhau nên cách suy nghĩ của mình cũng khác hẳn so với cách suy nghĩ của những người giáo sư đó. Mình cần tìm ra nguyên lý học tập của người học sao cho tối ưu, để rồi đưa ra cách dạy cho thật hiệu quả. Mình đã có mượn sách về rồi, và mình sẽ tranh thủ thời gian nghiên cứu, nghiền ngẫm về vấn đề này.

Mình vẫn co một niềm hi vọng nhỏ nhoi là đơn đăng kí học ngành tiến sĩ tại đại học Warwick sẽ đạt được để mình hoàn thành trọn vẹn sự nghiệp học tập của mình, và để không thua kém ai đó. Ai đó nỡ phụ tình mình, ai đó đã nỡ bỏ rơi mình không thương tiếc, thì mình sẽ cho người ấy thấy hối hận vì ngày xưa đã rời bỏ mình. À, mà có lẽ người ta cũng không hối hận gì đâu, mình cũng chẳng là gì trong cuộc đời của người ta. Quá vô tình, sao người ta lại nỡ làm tổn thương mình như vậy… Thật sự không hiểu. Mình không hiểu thời gian biểu của anh ấy chỉ có ở lab cả ngày thôi sao. Anh ấy đang làm gì? Thôi, nghĩ nhiều gì cho mệt óc. Mình thì mong là để tài nghiên cứu của mình sẽ được chấp thuận và sẽ được chọn vào học tiến sĩ tại đại học Warwick, đó sẽ là điều mà mình mong đợi nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét