Hôm nay mình đã lên gặp
cô giáo hướng dẫn của mình. Mình đã có một cuộc trò chuyện cũng như giải đáp mọi
thắc mắc mà mình lo âu. Cô đã động viên mình rất nhiều, và mình chỉ cần bổ sung
thêm một chút nữa để nói về các yếu tố cần thêm chiều sâu và thể hiện tiếng nói
của mình trong bài viết. Chỉ cần đọc đi đọc lại và thêm thắt một số yếu tố nữa,
cũng như bổ sung các nghiên cứu trước đây vào trong những chỗ còn thiếu, chắc
chắn là đêm nay mình sẽ hoàn thành được. Cố lên Nguyên ơi.
Sau này mình định làm
gì nhỉ? Cũng đang suy nghĩ chưa biết phải làm gì trong những ngày sắp tới sau
khi hoàn thành luận văn. Mình sẽ đọc hết quyển sách Teaching Today để tham khảo
cách dạy, ngoài ra cũng phải chụp ảnh và đưa vào trong máy các tài liệu về giảng
dạy này. Có thể sẽ mượn thêm vài thứ về lý luận về phương pháp học. Ôi, thời
gian không còn nhiều nên mình phải cố gắng. Còn nhiều khóa học mình vẫn chưa thực
hiện được, cũng như một số kỹ năng nấu nướng mà mình còn rất kém. Bây giờ đang
là thứ hai, và ngày mai nhất định mình phải hoàn tất mọi thứ để nộp cho kịp thời
hạn. Định dạng văn bản thì không thành vấn đề, ngoài ra những yếu tố như tài liệu
tham khảo mình đã hỏi ý kiến các thầy cô và mọi thứ đã giải quyết ổn thỏa. Bây
giờ mình nên tập trung cao độ cho lần làm sắp tới. Chia thời gian theo phương
pháp Pomodoro, 25 phút học và 5 phút nghỉ, làm đến 10h rồi về nghỉ ngơi.
Sắp tới sẽ là một chuyến
đi kéo dài khoảng 5 ngày đi đến vùng Stratford-upon-Avon, Warwick, London,
Bath, Oxford, Bristol, Salisbury, London, Brighton rồi về lại Lincoln, phải
tranh thủ đi vì thời gian cũng không còn nhiều nữa. Ngoài ra, tháng 10 này thẻ
lên tàu của mình cũng sẽ hết hạn, mình phải tranh thủ nhiều hơn thôi. Viết thật
là nhiều như thế này như là một hình thức vận động trí óc của mình để mình hoàn
thành bài luận cho thật tốt. Cô cũng hiểu mình muốn điểm cao thì mình phải chú
ý đến những yếu tố phụ như ngữ pháp, câu cú… Ngoài ra mình cần thắt chặt luận
điểm của mình thì mới thể hiện được kết quả nghiên cứu và biện luận của mình
trong bài viết.
Cho mình chút sân si để
mình bớt cay cú trong lòng đi, vì mình không thể đè nén cảm xúc của mình hiện
giờ. Anh nhé, em đang trên con đường mà mình đã chọn, và em rất hài lòng với
nó, không biết anh như thế nào rồi nhỉ? Cứ phải cắm đầu cắm cổ vào trong phòng
thí nghiệm, rồi vật vã với bài thuyết trình và đề cương nghiên cứu, chắc là anh
mệt lắm, nhưng em thì không, vì em có nền cũng tương đối khá rồi, và việc viết
luận này chẳng là gì cả anh à. Anh viết bằng tiếng Việt nhưng em viết bằng tiếng
Anh, là tiếng Anh học thuật đấy. Em luôn luôn lấy anh làm động lực để cố gắng,
mà anh chẳng hề đoái hoài gì đến em. Có thể là em chẳng là gì trong mắt anh
chăng? Em rất nghi ngờ anh à, vì anh chẳng hỏi thăm em, chẳng biểu hiện niềm nhớ
nhung gì cả. Ít nhất cũng phải một dòng tin nhắn hỏi chứ, cứ để em lạc lõng như
thế này, khiến em cô đơn và thấy chạnh lòng lắm. Ai nói yêu mà không ích kỷ thì
thật là giả dối, khi yêu em đã biết mình đã tự mở ra một mặt tối trong mình, đó
là sự ích kỷ, ghen tuông. Nhưng với em, em vẫn chờ đợi, và tin tưởng một cách
viễn vông thôi. Em vẫn tin rằng anh sẽ có hồi đáp lại cho em. Khi anh được vây
quanh bởi biết bao nhiêu người, và em thì ở nơi đây xa xôi lắm, liệu em có là
gì trong hàng trăm thứ bộn bề xung quanh anh. Và không biết là có phút giây nào
anh chợt nhớ đến những kỷ niệm của chúng ta khi bên nhau? Em không biết nữa, vì
sao mọi thứ lại không rõ ràng như thế này để rồi giờ đây lòng em nặng trĩu. Em cũng
hay trách mình, vì sao em đã chẳng thể chia sẻ với anh nhiều hơn, vì sao có nhiều
thứ em chưa hiểu được ở anh, và vì sao cũng có nhiều thứ mà anh chẳng hiểu ở
em. Nhất định chuyến đi này, khi em về, em sẽ tỏ tình với anh, em sẽ nói với
anh rằng em thích anh rất nhiều, và em sẽ chờ anh, và nếu tình cảm của em không
được đáp lại, em cũng chẳng sao, vì em đã hài lòng ít nhất em đã bày tỏ được
tâm tư của lòng mình để không còn phải vướng bận. Nhưng anh biết không, trong
em vẫn còn ấp ủ một niềm hi vọng nhỏ bé, rằng anh cũng nhớ em, nhưng anh không
nói ra, và vì anh chưa biết phải làm sao để nói với em cả. Chỉ cần một động tác
nhỏ thôi, là em cũng thích lắm rồi. Mình có hẹn khi về mình sẽ đi ăn một bữa
cơm tấm thật là ngon đấy nhé ông anh khờ khạo của em! Vừa thương lại vừa trách
anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét