Giáng Sinh Xa Xứ
Dec 24, 2025
Đặt tiêu đề nghe vậy thôi chứ thực ra cũng không có gì nhiều. Chỉ là muốn viết ra thật nhiều như một cách để giải toả căng thẳng và cảm giác trống trải trong lòng. Hôm nay mình đang uống một ly latte tại quán cà phê, đang sửa xe, hi vọng không quá đắt tiền và mọi thứ đều ổn. Mình muốn một ngày thật bình yên để đọc quyển sách còn dang dở và có thể làm một số thứ mình muốn.
Một năm chưa về nhà, mình cũng nhớ gia đình chứ, nhưng thôi kệ, cũng phải quen thôi, mọi người cũng quen mà. Mình đã gửi quà về nhà rồi, cũng nhẹ lòng bớt, chỉ là, mình cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn khi thấy mọi người ai cũng có nhau. Ở tuổi 30 (má ơi, 30 tuổi rồi sao…), cảm nhận của mình nó không như những thời mình còn 20 hay lúc học thạc sĩ nữa. Nói sao nhỉ, nó cứ nông cạn, nó không khao khát, cháy bỏng như ngày xưa nữa. Nỗi cô đơn nó trơ trọi và sâu thẳm, như một vết thương sâu đã lành nhưng nó trở thành tổn thương vĩnh viễn.
Đón Giáng Sinh vì không khí ở bên Mỹ khá là nhộn nhịp, nhưng tới những ngày cuối cùng, nó Thực ra mình không theo đạo nên mình cũng không tận hưởng như người Mỹ, nhưng ít nhất nó cũng có gì đó. Hôm qua mình để đồ ăn bên ngoài và con mèo tranh thủ cơ hội ngay, thế là mất phần ăn của mình. Cảm thấy thật tội lỗi vì nó không phải mèo của mình, nhưng cũng bực mình nữa, bực vì mình không cẩn thận, bực vì đã vậy còn phải xin lỗi thằng bạn vì mình để đồ bên ngoài mà không đậy kỹ, mà nếu con mèo nó ăn nó đau bụng cũng là do mình.
Bực thứ hai nữa là nhận được phản hồi từ hội đồng của mình. Biết là những phản hồi này mang tính xây dựng nhiều và giúp mình nhiều để cải thiện bài viết và khả năng viết của mình nhiều hơn, nhưng mình cứ thấy khó chịu, bởi vì mọi thứ không diễn ra như ý mình muốn, và mình cũng nhận ra tính mình cũng khá là hấp tấp và muốn cho xong, nhưng như vậy thì đâu có chất lượng. Có lẽ mình nên cải thiện phần viết của mình nhiều hơn. Nhiều khi bí ý tưởng nhưng chẳng biết phải viết như thế nào nên mình cứ nguệch ngoạc đại những gì mình có và rồi đọc lại thấy mình viết tệ thật.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, thời gian qua mình cũng đã viết rất nhiều, hơn 3 môn học và 20 tiếng làm việc liên tục như vậy, mình cũng đã viết rất nhiều. Ôi, mình bắt đầu bị phân tâm và mất chú ý rồi. Trung bình mỗi môn mình cũng viết khoảng 3000-4000 từ, cộng thêm bài viết này nữa, thời gian hầu như mình không có để có thể tập trung viết một cách nghiêm túc. Có lẽ mình nên bỏ bớt môn trong kỳ sau để có thể viết nhiều hơn và viết thật đầy đủ. Có lẽ mình cần đọc thêm sách để có thể mở rộng vốn từ vựng học thuật cũng như ngôn ngữ để viết gọn và tốt. Mình có một thói quen không tốt đó là việc mình viết hay bị lê thê và dài dòng, giống như mình muốn diễn đạt 2 đến 3 ý một lần nhưng mình không muốn tách câu, và thế là câu mình bị lủng củng và sai ngữ pháp. Thực ra mình cũng không diễn đạt ý tốt trong đầu, nên khi phác thảo ra thành câu chữ nó cũng thể hiện những gì trong đầu mình, mờ nhạt như sương mù sớm hôm.
Mình cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều, có lẽ là mình đã rõ ràng hơn trong việc muốn nói ra điều gì. Phải chi mình có thể rõ ràng ngay từ khi mình hiểu và viết, mọi thứ có thể sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng mà, não bộ con người thì phức tạp, và ngôn ngữ mình viết ra không chỉ đơn giản là những gì mình đọc, mà nó là hội tụ về góc nhìn, cảm nhận, văn hoá, tính cách cá nhân nữa. Mình sẽ dành thêm thời gian viết và dựng dàn ý lại để mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Đừng tự trách mình nhiều quá Nguyên à, mày đang làm rất tốt mà. Không phải tao đang nịnh bợ, nhưng tao không muốn mày tự ti quá vào năng lực của mình vì một bản nháp chưa hoàn chỉnh. Mày có thể làm được nhiều hơn và mày sẽ làm được (hmm, mình nghĩ mình nên dùng thử bàn phím colemak xem sao?). Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét