Thứ Hai, 14 tháng 9, 2020

Viết linh tinh

 Xin chào,
Dường như cơn khủng hoảng đã đi khỏi mình rồi. Hôm qua mình đi chơi với một người bạn mà mình miễn cưỡng đi vì mình không thích đi với cô ấy lắm. Đơn giản chỉ vì phong cách sống của cô ấy quá khác biệt và có phần thượng lưu hơn mình, đồng thời cách cô ấy kết nối và duy trì các mối quan hệ hoàn toàn trái với mình. Mình vốn quan niệm rằng những gì qua rồi thì trôi qua, không nên níu kéo làm gì, và mình nhớ đến một cách đầy trân trọng và biết ơn, vậy thôi. Tuy nhiên, cách sống của mình có lẽ khác mọi người, không hiểu vì sao mình chẳng thể từ chối được. Buổi trưa hôm ấy ăn buffet rất ngon, và đến bây giờ mình mới đi vệ sinh được, không hiểu tại sao, chắc là vì mấy món đó khó tiêu. 


Tối ấy thì mình đi chơi với nhóm bạn thân. Thực sự mà nói thì hôm nay mình đã đỡ rồi, nên đi với tụi nó mình không hề có cảm giác gì, nhưng mình biết, nó sẽ trở lại, sẽ trở lại sớm thôi, và mình không biết phải đối mặt với điều đó như thế nào nữa, thôi thì thuốc ngấm được chừng nào thì hay chừng ấy. Tụi nó nói mình không đủ can đảm để gặp bác sĩ tâm lý, có phải không? Có thể, nhưng mình không thấy cái mục đích để gặp họ làm gì. Trả tiền, nói chuyện, đi về và bùm! Hết trầm cảm! Buồn cười thật. Mình không nghĩ họ là những người có ích cho mình, thậm chí còn gây hiệu ứng ngược lại thì đúng hơn. Biết là tụi nó muốn tốt cho mình, nhưng việc đó không có ích, và hơn hết, mình chỉ muốn kể chuyện thôi. Vấn đề là, không ai muốn nghe câu chuyện đó, và cũng như bao người khác mà mình chứng kiến, mình sẽ phải đối mặt với nó một cách đơn độc. Cái chết thì đơn độc, đúng, nhưng cuộc sống của mình phải cố gắng tìm ra một điều gì đó khiến lòng mình an yên. Trước khi mình ra đi, quyết tâm làm được một thứ gì đó thật ý nghĩa và thật loạn, để thay đổi, và xáo trộn cuộc sống của mọi người, hì hì. Mình nghĩ ra việc biên soạn trang web học ielts miễn phí cho mọi người, và mình cũng sẽ hoàn thành một số tác phẩm văn học của riêng mình, như vậy mình cảm thấy vui. Việc thì vất vả đấy,  nhưng kết quả thì thật xứng đáng.


Thôi, mình ngủ đã, bài sau mình sẽ nói về việc thông tin riêng tư và việc chúng ta bị theo dõi như thế nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét