Thứ Năm, 10 tháng 9, 2020

Ngày thứ ba ngấm thuốc

Hôm nay là ngày thứ ba uống thuốc rồi, và mình cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Cảm giác đầu mình không thể nghĩ tiêu cực hơn về vấn đề mình từng suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như giải quyết công việc với hàng tá deadline đuổi sát đít, hay nên phải bắt đầu lại việc học thi, cũng như cân bằng những thói quen của mình như thế nào. Khi uống thuốc vào, khi mình ngáp, có cảm giác hơi khó chịu, giống kiểu dây thần kinh của mình không thể căng ra được, thôi thì đây cũng là dấu hiệu tốt, minh không phải quá căng thẳng về mọi vấn đề xung quanh, và mình cũng đã bớt u sầu hơn rồi. 

Kỳ thực, mình phải giấu căn bệnh này, vì không ai hiểu, và không ai có thể hiểu những gì mình đang trải qua, phải nhờ đến sự can thiệp của thuốc chống trầm cảm mình mới có thể vượt qua được. Hiện tại, tình hình của mình đã khá hơn, mình đã chịu khó hình thành thói quen viết blog và đọc sách rồi. Tuy nhiên, mình lại bắt đầu lơ là việc học tiếng Pháp. Mình nghĩ khóa học online này không phù hợp với mình mặc dù nó có đủ tài nguyên. Có lẽ mình hợp với kiểu ngấm dần với những quyển sách nhỏ cùng với việc xem một bộ phim hoạt hình cho thiếu nhi, chủ đề đơn giản để học, tính ra việc đó cũng mất tầm 15-20ph thôi nhỉ? Nói thì dễ chứ bắt tay vào thực hiện mới khó, nào là việc này chồng việc kia, mình lại dễ lo âu, thành thử ra mình lại không đọc sách cũng như xem phim như ý muốn. 

Và cuối cùng thì đại dịch cũng đã kết thúc. Mình vừa mới ra đường cùng em gái và thằng cháu tạt qua nhà sách và siêu thị để mua chút đồ. Người người nhà nhà bắt đầu đổ ra, xe cộ cũng dần dần tấp nập, các hàng quán khuya cũng rục rịch mở, với những ánh đèn sợi đốt sáng lấp ló bên đường. Ngày mai mình sẽ lên trường và bắt đầu những công việc phải làm của một nhân viên tập sự. Nghĩ đến cũng thấy tự hào, vì mình đã hoàn thành các mục tiêu quan trọng, đó là hoàn thành các chứng chỉ cần thiết của giảng viên. Mục tiêu tiếp theo, đó là hội thảo quốc tế sắp tới và mình được đảm nhận vai trò MC cùng với cô giáo mà đã trở thành đồng nghiệp mình rồi. Ôi nhắc đến cái này mới thấy nhiều cái mình còn ngờ ngợ, không biết phải xưng hô làm sao với các thầy cô trẻ nữa. Nhưng mà chắc cũng không sao đâu, vì trước lạ, sau quen thôi mà. 

Ngày mai, để xem nào, mình phải cắt lại mái tóc, mình sẽ đến tiệm hớt tóc mà trước đây mình rất ưng nhưng không hiểu vì lý do hay sĩ diện kiểu gì mà mình lại không đến. Sau đó, mình sẽ chọn một cuốn sách khác để đọc. Quyển sách tiếp theo đó là "Bóng hình của gió", một cuốn sách mà mọi người đều đánh giá là rất hay, và mình cũng thử mua về xem sao. Sau quyển "Thăm lại Brideshead" thì mình đã hơi mất niềm tin vào độc giả. Có lẽ gu đọc sách của mình không giống nhiều người. Mình hiểu ý của tác giả, nhưng để cảm thụ thì chắc mình không làm được, vì mình không còn rung động, cảm xúc mãnh liệt nhiều như trước đây nữa. Vả lại, em mình nói đúng: Mỗi người một kiểu khác nhau, nên có cả trăm hay ngàn người thích nó, hiển nhiên, cũng sẽ có cả trăm, ngàn người không thích, và phải nhớ rằng: đọc sách cho mình thích, chứ không phải đọc sách người ta thích.

Trước khi kết thúc bài viết, mình cũng muốn đề cập thêm về chuyện học tiếng Anh của mình. Mình đang sử dụng bộ IELTS Collins về môn viết và nói. Mình biết mình cần luyện tập nhiều, và mình sẽ cố gắng trau dồi từng chút một cho cả 4 kỹ năng. Đọc và nghe, mình đã nhuần nhuyễn, nhưng nói và viết mình hơi bị tê liệt. Mình có sử dụng quyển Collocations để viết tiếng Anh được tự nhiên hơn. Tài nguyên rất nhiều, chủ yếu là mình có biết tận dụng được hay không. Thời gian, à không, mình không muốn nói về thời gian nữa, vì nó khiến mình mệt mỏi. Tất nhiên, mình sẽ sắp xếp mọi việc hợp lý. Ngày mai mình sẽ lên trường cả ngày. Tranh thủ luyện tập IELTS xem sao. Thôi, ngủ đi nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét