Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2018

Tháng Tám - khúc giao mùa - những tâm sự

Đã lâu lắm rồi không viết blog trải lòng nhỉ? Hôm nay lại có chút thời gian, lại đúng lúc chuyển mùa từ hạ sang thu, và cũng đang nhấp chút cà phê nên có tâm trạng để thả vài dòng tâm sự với chính mình.

Cũng đã gần một năm học ở đây rồi, và mình đã làm gì và đã được những gì? Được thì cũng nhiều nhưng chưa được cũng chẳng ít. Ngẫm đi ngẫm lại có những khoảng thời gian nếu được bỏ ra một cách hiệu quả và xứng đáng hơn thì mình đã có thể học hỏi thêm được rất nhiều điều. Nhưng kể ra thì trong suốt quá trình mình học ở đây cũng có không ít thứ mà mình đã trưởng thành hơn, như là cách sống tiết kiệm, ăn ở vừa phải, học nấu ăn các thứ, mặc dù mình ở thì không hợp với nhiều người lắm nhưng kể ra thì bản thân mình cũng đã cải thiện được rất nhiều như về tác phong, giờ giấc và trách nhiệm. Sắp tới, sau khi hoàn thành luận văn mình sẽ đi chơi quanh châu  u, đi đây đi đó cũng như thám hiểm các nước UK. Mình phải đi cho bằng hết những nơi cần đi vì cũng không biết mình sẽ có cơ hội quay lại đây hay không. Ừ thì một lần cho mãi mãi, hãy lưu giữ thật nhiều kỷ niệm nơi đây để về rồi mình không còn phải hối tiếc.

Nhớ lại một năm về trước khi mình chân ướt chân ráo bước vào xứ người với một tâm trạng mệt mỏi, hoang mang và nhớ nhà, khi mà chẳng có ai quanh mình cũng như chẳng biết phải đi đâu, làm gì và mọi chuyện sẽ như thế nào trong một năm ở đây, vậy mà vèo một cái đã gần 8 tháng trôi qua. Thời gian trôi cũng nhanh thật nếu như mình nhìn lại khoảnh khắc mà mình sắp bay đi. Mình cũng gần rời xa cái chỗ ở mà mình gắn bó gần cả một năm trời. Kỷ niệm thì cũng không có gì nhiều, nhưng ít ra mình có một nơi để mình tâm sự, tự lập, tự giác, kỷ luật với bản thân và học hành tốt hơn. Đó là một điều đáng quý mà mình đúc kết được trong khoảng thời gian ở đây. Sắp tới mình sẽ chuyển hẳn qua căn nhà mới ở chung với các anh chị người Việt, có thể cuộc sống cũng sẽ không dễ dàng hơn trước nhưng ít ra mình có chỗ ở cố định để mình có thể thực hiện những nhu cầu cơ bản của con người. Dù sao đi nữa thì mình cũng chỉ còn ở đây khoảng 3 tháng thôi là mình về rồi, nên cứ sống trọn từng phút từng giây ở nơi đây. Nói là nơi đây chứ phải chuyển đi chỗ khác chứ ở đây có gì nữa đâu mà xem.

Vẫn còn nhiều dự định lắm nhưng chắc phải ưu tiên cho những gì trước mắt và quan trọng nhất đó là việc học của mình. Còn luận văn đang dang dở, cũng như còn nhiều quyển sách chưa đọc. Ngoài ra mình còn phải tự trau dồi bản thân về kiến thức giáo dục cũng như giảng dạy ngoại ngữ nữa. Ở Việt Nam không biết tình hình đã như thế nào rồi, mình chỉ sợ là việc đọc của mình còn chậm so với sự cập nhật tại quê hương. Nhưng mà có còn hơn không, thà là đọc một quyển chứ còn đỡ hơn không đọc để rồi không có gì để nói. Nói chung là mình vẫn rất đam mê về giảng dạy, và rất muốn được dạy học. Vui làm sao khi thấy nụ cười nở trên môi của các em học sinh khi hiểu bài, và vui làm sao khi ánh mắt của các em là những ánh mắt chăm chú nghe giảng vì tiết học của mình sinh động. Mình phải làm được những điều đó, và bắt đầu từ những điều cơ bản nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét