Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2018

Tháng Tám - khúc giao mùa - những tâm sự

Đã lâu lắm rồi không viết blog trải lòng nhỉ? Hôm nay lại có chút thời gian, lại đúng lúc chuyển mùa từ hạ sang thu, và cũng đang nhấp chút cà phê nên có tâm trạng để thả vài dòng tâm sự với chính mình.

Cũng đã gần một năm học ở đây rồi, và mình đã làm gì và đã được những gì? Được thì cũng nhiều nhưng chưa được cũng chẳng ít. Ngẫm đi ngẫm lại có những khoảng thời gian nếu được bỏ ra một cách hiệu quả và xứng đáng hơn thì mình đã có thể học hỏi thêm được rất nhiều điều. Nhưng kể ra thì trong suốt quá trình mình học ở đây cũng có không ít thứ mà mình đã trưởng thành hơn, như là cách sống tiết kiệm, ăn ở vừa phải, học nấu ăn các thứ, mặc dù mình ở thì không hợp với nhiều người lắm nhưng kể ra thì bản thân mình cũng đã cải thiện được rất nhiều như về tác phong, giờ giấc và trách nhiệm. Sắp tới, sau khi hoàn thành luận văn mình sẽ đi chơi quanh châu  u, đi đây đi đó cũng như thám hiểm các nước UK. Mình phải đi cho bằng hết những nơi cần đi vì cũng không biết mình sẽ có cơ hội quay lại đây hay không. Ừ thì một lần cho mãi mãi, hãy lưu giữ thật nhiều kỷ niệm nơi đây để về rồi mình không còn phải hối tiếc.

Nhớ lại một năm về trước khi mình chân ướt chân ráo bước vào xứ người với một tâm trạng mệt mỏi, hoang mang và nhớ nhà, khi mà chẳng có ai quanh mình cũng như chẳng biết phải đi đâu, làm gì và mọi chuyện sẽ như thế nào trong một năm ở đây, vậy mà vèo một cái đã gần 8 tháng trôi qua. Thời gian trôi cũng nhanh thật nếu như mình nhìn lại khoảnh khắc mà mình sắp bay đi. Mình cũng gần rời xa cái chỗ ở mà mình gắn bó gần cả một năm trời. Kỷ niệm thì cũng không có gì nhiều, nhưng ít ra mình có một nơi để mình tâm sự, tự lập, tự giác, kỷ luật với bản thân và học hành tốt hơn. Đó là một điều đáng quý mà mình đúc kết được trong khoảng thời gian ở đây. Sắp tới mình sẽ chuyển hẳn qua căn nhà mới ở chung với các anh chị người Việt, có thể cuộc sống cũng sẽ không dễ dàng hơn trước nhưng ít ra mình có chỗ ở cố định để mình có thể thực hiện những nhu cầu cơ bản của con người. Dù sao đi nữa thì mình cũng chỉ còn ở đây khoảng 3 tháng thôi là mình về rồi, nên cứ sống trọn từng phút từng giây ở nơi đây. Nói là nơi đây chứ phải chuyển đi chỗ khác chứ ở đây có gì nữa đâu mà xem.

Vẫn còn nhiều dự định lắm nhưng chắc phải ưu tiên cho những gì trước mắt và quan trọng nhất đó là việc học của mình. Còn luận văn đang dang dở, cũng như còn nhiều quyển sách chưa đọc. Ngoài ra mình còn phải tự trau dồi bản thân về kiến thức giáo dục cũng như giảng dạy ngoại ngữ nữa. Ở Việt Nam không biết tình hình đã như thế nào rồi, mình chỉ sợ là việc đọc của mình còn chậm so với sự cập nhật tại quê hương. Nhưng mà có còn hơn không, thà là đọc một quyển chứ còn đỡ hơn không đọc để rồi không có gì để nói. Nói chung là mình vẫn rất đam mê về giảng dạy, và rất muốn được dạy học. Vui làm sao khi thấy nụ cười nở trên môi của các em học sinh khi hiểu bài, và vui làm sao khi ánh mắt của các em là những ánh mắt chăm chú nghe giảng vì tiết học của mình sinh động. Mình phải làm được những điều đó, và bắt đầu từ những điều cơ bản nhất.

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018

Tự thuật

Hôm nay mình có rất nhiều thứ để viết. Đúng vậy, 1000 từ đang đợi mình và mình cũng không nên chần chừ nữa.
Mình đang nghe những bản nhạc Mash up thật là hay. Đúng là âm nhạc làm xoa dịu tâm hồn của mình. Được hòa mình vào âm nhạc, cảm nhận những giai điệu, cất câu hát theo thật là thú vị.
Dần dần mình nhận ra rằng việc hát với mình là một điều gì đó mình thật sự thích. Không hẳn là đam mê, nhưng từ khi ở đây, mình đã hình thành nên những triết lý, những phong cách, quy tắc về âm nhạc, hát hay giảng dạy nói chung... của riêng mình. Đây là những thứ với mình, rất khó để có thể cho người khác xem bởi mỗi người lại có một tư tưởng, một suy nghĩ, một hướng tiếp cận riêng khi đến với một vấn đề, một sự việc hoặc hiện tượng nào đó, cho nên những gì mình làm, tranh thủ những thời gian mình còn ở đây, cố gắng phát huy hết những năng lực, tiềm năng của mình. Năng lực ngôn ngữ, khả năng cảm thụ âm nhạc, khả năng viết lách, 3 khả năng mà mình thấy mình có thể đạt được một cách nhanh chóng, thứ mà người ta hay gọi là năng khiếu.
Mình muốn viết rất nhiều về việc hát, mặc dù kiến thức mình cũng còn nông cạn lắm. Những gì mình học được cũng chỉ là tham khảo những nghệ sĩ của những thế hệ trước về cách hát, cách họ trình diễn, cách họ phát âm, nhả chữ, cách họ thể hiện những kỹ thuật và cách họ truyền tải những năng lượng vào trong từng ca khúc cho khán giả. Mình rất ấn tượng với những ca sĩ đó, và mình cũng đang học hỏi từng ngày. Mình đã dần học được cách ngân giọng, rung giọng theo cách jazz và broadway của Sarah Vaughan và Barbra Streisand. Một bài hát hay không phải ở cách chúng ta hát cho cao, gồng thật nhiều, mà cách chúng ta xử lý các nốt nhạc một cách tốt nhất, từ những nốt đơn giản trong những khả năng của chúng ta. Mình học được điều đó và từ đó trở đi, ở những ca khúc nào, mình cũng phải tập nghe, tập hát để cảm nhận từng nốt nhạc trong đó, hát thật đẹp những gì mình có thể hát được trong quãng giọng của bản thân mình. Nhiều khi mình nghĩ, nếu kỹ thuật mình dần cải thiện, mình có thể nghe được kỹ thuật hát thô, hát phô là như thế nào. Ngoài ra, mình cũng có thể nhìn thấy cách trình bày của những bạn nghiệp dư khác trong kỹ thuật cũng như việc lồng ghép cảm xúc vào trong bài hát. Có điều mình ăn nói chưa được hay, bởi mình chưa có kinh nghiệm rút ra nhiều trong vai trò cố vấn hay giám khảo v.v.. Thôi thì mình cứ hoàn thành những gì mà mình đã đặt ra đã. Sắp hoàn thành hết rồi, cố lên Nguyên ơi.

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018

Đêm rảnh rỗi

Mình không có cảm hứng để làm gì, mình đang cảm thấy rất trống rỗng và chẳng muốn làm một công việc gì. Không lẽ ngày nào cũng như ngày nào, cứ lại là một ngày buổi sáng thì dậy trễ, ăn sáng rồi ngồi trước màn hình xem video vớ vẩn, rồi ngồi đến trưa, rồi đến chiều và tối lại chẳng có công việc gì. Nguyên à, hãy cố gắng, đừng làm mình trở nên đờ đẫn như vậy! Nguyên cô đơn lắm, cô độc lắm, cứ như là bên trong của mình đang dần héo mòn. Đây không phải là cách sống của mình, và đây cũng không phải là cuộc sống mà Nguyên muốn sống. Tháng ngày trôi qua ở đây dường như dần trở nên vô vị. Nguyên muốn tìm động lực để có thể hoàn thành nốt bài luận của mình, nhưng dường như mọi thứ đều trở nên quá khó khăn. Nguyên đã muốn đi làm lắm rồi, muốn đứng lớp, muốn được cầm viên phấn để mà viết nắn nót lên bảng, để truyền đạt kiến thức cho đàn em thơ, hoặc Nguyên vẫn muốn làm giảng viên để nghiên cứu đóng góp vào sự phát triển của giáo dục nước nhà, ôi bao nhiêu ước mơ dự định lớn lao nhưng sao nó bỗng dưng dập tắt khi mình đang ở đây thế này. Chẳng phải ban đầu mình qua đây để tiếp thu thêm những kiến thức mới sao. Mình phải hiểu đây là khoảng thời gian thực sự khó khăn với mình, nhưng khó khăn này, với mình cũng chính là thử thách lớn nhất. Thử thách của mình đó chính là đối mặt với sự cô độc, đối mặt với sự tĩnh lặng và hoàn thành luận văn trong thời gian ngắn. Điều đó cứ mỗi lần nghĩ đến là lại quá chóng mặt. Mình vô tình gây thêm áp lực chồng áp lực cho mình, nhưng mình muốn hoàn thành nó càng sớm càng tốt! Mình phải làm sao đây? Thôi thì tạm gác lại mọi thứ, bây giờ mình phải sắp xếp lại công việc của mình và phân định rõ ràng những gì mình cần phải làm. Hoặc là let it go, quên hết mọi thứ đi, đi chơi cho khuây khỏa đầu óc rồi hẳn quay trở lại công việc. Giờ mình đã có dữ liệu trong tay, chỉ cần chịu khó đọc sách một chút để mình mở mang thêm đầu óc nữa thôi là được. À, ngoài ra mình cần phải trau dồi khả năng tự học ngoại ngữ của mình cũng như thí nghiệm trên chính bản thân mình việc tự học ngoại ngữ để xem tiềm năng của mình có thể đạt đến mức độ nào. Thời gian ở đây của mình cũng không còn nhiều nữa, nên mình sẽ cố gắng hoàn thành các tác vụ mà mình nghĩ mình có thể làm được trong khả năng của mình. Còn việc làm trong tương lai cũng như các lời nói hay hình ảnh khiến cho mình cảm thấy đau lòng thì mình có thể học cách bỏ qua mà. Con người mình có cảm giác hay đố kị, đó là một tính xấu. Ví dụ điển hình đó là khi thấy có ai thành công thì mình lại thấy tự ti, tủi thân với bản thân mình. Mình lại quên đi những thành tích, những cột mốc quan trọng mà mình đã đạt được trong suốt thời gian vừa qua. Mình cũng đã hoàn thành tốt những gì trong khả năng của mình khi còn là sinh viên đại học rồi, mình cũng đâu đòi hỏi việc ra trường phải là thủ khoa, cũng như khi mới vào trường, mình cũng đâu có muốn làm thủ khoa, thậm chí điểm số của mình ở phía chót trong top 100 vào trường. Và Nguyên, có một điều mà mình phải tự biết và tự khen lấy mình, đó là mình đã tính được một chuyến đi đường dài mà mình sẽ thành công trên con đường đó. Mình đi theo trường phái ổn định và bền vững mà. Ngoài việc học kiến thức ở nơi đây, mình còn tìm hiểu thêm về những bộ môn mình sẽ giảng dạy trong tương lai nữa. Mình sẽ tận dụng điều đó để phục vụ cho việc nghiên cứu của mình. Hôm nay lại được nói chuyện với anh, cảm thấy thật vui, ước gì mình và anh ấy có thể gần nhau hơn để nói chuyện với nhau lâu hơn, mình sẽ thức suốt đêm cùng anh ấy tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tính anh ấy thật chẳng tâm lý chút nào, nhưng có lẽ là vì anh đang chú tâm vào sự nghiệp, cũng có thể là vì công việc quá bận rộn nên chẳng có thời gian để yêu ai. Thôi thì nếu mình thích một người như ảnh, thì phải cho ảnh thời gian. Mình dạo này bị ghiền bài “Butterfly” của Mariah Carey, với những ca từ vô cùng ý nghĩa. Nếu yêu một người nào đó, hãy để họ được làm chính mình, hạnh phúc và tự do, và cuối cùng nếu nhận ra sự hi sinh đó, tình yêu thật sự sẽ đến với hai người. Thật sâu sắc, đôi khi có những ca khúc ngắn nhưng lại chứa biết bao nhiêu nỗi lòng và câu chuyện về tình yêu. Mình sẽ phấn đấu nhiều hơn nữa!