Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

Viết cho sự trống trải

Những hôm nay thật buồn chán và mình đang rơi vào trạng thái cực kỳ cô đơn.

Mình không nên làm như vậy. Mình đã dặn bản thân mình không biết bao nhiêu lần, nhưng mình vẫn không chừa chứ phải. Nhưng hãy nhìn vào mặt khác, mình đang rất cô đơn, và cô độc. Không ai xung quanh mình… Khoan, có phải không vậy, mình có bạn bè, người thân, và mình lại phí thời gian vùi mình trong những ấn phẩm đồi trụy, đó có phải là ý hay? Đó có phải là điều tốt? Đó có thật sự sẽ giúp mình trong bất cứ điều gì không? Không hề, chúng tạo ra những ảo giác, ảo tưởng và kỳ vọng về những điều không thực về tình dục, trong khi nó chỉ là một phần rất nhỏ, thậm chí là không làm tăng thêm giá trị của tình cảm thật sự giữa con người với con người. Ôi, nói chuyện triết lý như thế này nhưng thực sự là mình đã rất khó để kiềm chế bản thân mình trước những cám dỗ. Thêm ngày mai nữa là mình có thể lên thư viện để làm việc tiếp rồi. Mình không thể tập trung, vì sao vậy? Nó có khó không? Không hề, nhưng bản thân mình với sự lười nhác đã cản mình lại với trăm ngàn lý do, nào là trễ rồi không cần học đâu, nào là mình để sau cũng được, nào là mình chơi cái này trước đã… Đây không hề là những lý do tốt, và chúng làm cho mình yếu đuối và khép kín hơn bao giờ hết.

Mình cần một sự thay đổi lớn từ trong bản thân, nhưng mình chưa biết mình nên bắt đầu từ điểm nào, vì mình đang ở một khoảng vô định giữa nhiều vạch xuất phát. Mọi thứ đang quá rối rắm khiến cho bản thân mình chần chừ quyết định và không chịu lao đầu vào làm việc. Mình hiểu mình đang cần điều gì, mình chợt nghĩ đến con đường tương lai mà mình đến. Đó là nơi mình truyền đạt kiến thức giáo dục, là nơi mình giúp đỡ các đàn em sinh viên trở thành những nhà lãnh đạo, những tri thức trẻ với kiến thức vững vàng để đưa đất nước lên đến tầm cao. Một ước mơ lớn lao, nhưng mình lại ngó lơ nó và không chịu nuôi dưỡng. Mình chỉ nhắc nhở bản thân rằng mình còn rất nhiều điều phải làm. Tất nhiên, việc cân bằng giữa lý tưởng và cuộc sống vẫn rất quan trọng, ngoài trở thành một nhà giáo dục tận tụy, mình cũng là một thành viên trong gia đình, mình còn phải phụng dưỡng cha mẹ, nuôi em gái, họ hàng người thân. Những mắt xích liên kết đó, có thể nó sẽ là một sự phiền hà vì những giá trị á đông mang tính tập hợp về văn hóa. Tuy vậy, nó thể hiện được giá trị mà người Việt Nam có, không hề pha tạp với đất nước khác chút nào, đó là sự đoàn kết, gắn bó và tình thương.


Ngày mai mình sẽ tranh thủ ra quán cà phê để tải những bài nhạc hay nghe thư giãn, sau đó mình sẽ lên lộ trình cho chuyến đi Luân Đôn sắp tới. Rồi mình bắt tay vào làm bài tập luôn, như vậy mới là Nguyên, là một Nguyên chịu khó, không bao giờ bỏ cuộc và nản chí. Mình đang hớp những ngụm trà sữa cuối cùng trong ngày và gõ những dòng này trước khi đi ngủ. Hiện giờ mạng đang bị hư, ôi nhắc đến mới nhớ, đây chắc sẽ là một Giáng Sinh buồn và cô đơn nhất từ trước đến giờ mình có luôn ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét