Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

Làm nóng người trong ngày đông

Thứ năm ngày 21 tháng 12 năm 2017

Chà, vậy là gần đến Noel rồi. Noel đầu tiên xa nhà, rồi sẽ có những dịp xa nhà sau này nữa, như Tết, sinh nhật, lễ hội... Sẽ hơi cô đơn, nhưng mình sẽ cố gắng tận dụng thời gian quý báu mình có ở đây để làm những việc ý nghĩa hơn.

Những ngày này mình đang gồng với bài tập cuối kỳ. Mình đã hoàn thành bản nháp của một bài báo rồi, còn 4 bài nữa, cộng thêm phân tích và đánh giá sâu vào một mảng trong quản lý và lãnh đạo giáo dục. Ban đầu mình không có hứng thú với bộ môn này lắm, nhưng phải công nhận, càng tìm hiểu sâu vào nó, mình càng thấy thích và muốn đóng góp thêm trong môn học này. Một góc nhìn của một giáo viên và một góc nhìn của người lãnh đạo cho các giáo viên quả thật là một trời một vực, khi bạn càng lên cao, cái nhìn của bạn sẽ bao quát hơn. Đây là một lợi thế cũng như một nguy cơ. Bạn có thể nhìn thấy hết được mọi thứ xung quanh đang diễn ra như thế nào, nhưng bù lại sẽ rất khó cho bạn để có thể để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt trong tầm quan sát của bản thân.

Khi học cũng như khi đọc, mình càng nhận thấy rằng mình chưa thật sự mở rộng tâm trí cũng như trái tim mình mà chỉ cố chấp xoay quanh những tư tưởng, suy nghĩ cũ, hay nói cách khác, mình vẫn ở mãi trong vùng an toàn của chính mình mà không dám bước ra để đối mặt với những điều mới. Thời gian mình học ở đây đã cho mình thấy thêm một chút ít của con người mình. Ở đây việc tự học rất được đề cao và khuyến khích, không ai thúc ép bạn học, cũng không ai hướng dẫn bạn từng li từng tí, tất cả đều phụ thuộc vào bạn. Bạn có chịu vác xẻng ra để đào bới những gì bạn phải đào không, bạn có chịu tìm kiếm nguyên liệu ở khắp nơi để hoàn thành món ăn do chính tay bạn làm không. Mọi việc bạn sẽ phải tự mình cố gắng. Từ đó, mình có thể thấy mình đang cố gắng ở mức nào. Mình đang gặp chút rắc rối với ý chí của bản thân, nhưng rồi trang blog này cũng sẽ như một lời tuyên thệ của chính mình, sẽ không vướng vào chúng nữa. Quá khứ đã là quá khứ, và mình phải phấn đấu vì hiện tại, vì tương lai.

Sau khi học thạc sĩ về, mình sẽ học được những gì? Mình cố tưởng tượng, và mình hình dung được mình đang đứng ở đâu và làm gì. Mình sẽ truyền đạt những kiến thức mà mình có cho các đàn em của mình. Mình đang bảo vệ một bài nghiên cứu về một đề tài mà mình quan tâm, mình đang chấm bài nghiên cứu cho các em sinh viên, lập ra một tổ hỗ trợ học thuật để giúp các em trau dồi khả năng viết hàn lâm của mình. Đó là mình, vì minh đã hiểu, mình học không chỉ vì mình, mà còn là vì thế hệ tương lai. Điều mà mình nghĩ mình đã lĩnh hội từ ba và mẹ. Ba thì luôn muốn mình ở vị thế cao để tạo việc làm cho nhiều người. Mẹ thì muốn dành sự quan tâm cho các em học sinh, cho các em trở thành những con ngoan trò giỏi. Mình cũng có một ước mơ như vậy, và mình thừa hưởng được chút gì đó từ ba mẹ. Đó là một sự may mắn. Giờ đọc lại mới thấy mình đã trưởng thành ra thêm được chút nào đó, ít nhất là về cách suy nghĩ của mình. Dù giờ công việc còn khó khăn, nhưng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét