Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

Viết cho quên sự nhàm chán

Hôm nay mình cảm thấy khá mệt mỏi, không hiểu vì sao, có lẽ là do mình ngồi trước màn hình máy tính quá lâu. Đây cũng là một lý do mà mình không nên gõ phím và sử dụng máy tính để viết lách và thay vào đó mình nên viết tay. Mình sẽ không nói nhiều về chủ đề đó nữa vì mình cũng đã nói khá là nhiều rồi. Mình hiện đang ở thư viện và ngồi chéo mình là một anh chàng khá là hippy. Mình thấy hầu như những chàng trai Anh Quốc đều để râu quai nón, có thể đó là một phong cách thời trang và được ưa chuộng của họ nơi đây, cũng giống như mấy anh chàng ở Việt Nam có xu hướng cắt tóc kiểu undercut vậy.

Mình đang nhấp ngụm cà phê decaf, ở đây trà và cà phê đều có loại decaf, viết tắt của từ decaffeinated, tức là cà phê không chứa caffeine vốn là một chất kích thích và dễ làm mình mất ngủ. Mình thử uống loại này và đúng là không mất ngủ, kèm theo tác dụng phụ đó là buồn ngủ kinh khủng! Hai mắt cứ díp lại và muốn mọi thứ trôi đi, nhưng rồi mình lại có những chướng ngại, vốn là những bài tập cuối kỳ và mặc dù nó không thể hiện ra ngoài nhưng sâu bên trong, mình biết mình đang bị stress, và có lẽ là... mình đang rất cô đơn!

Mặc dù có gia đình luôn bên mình, và bạn bè vẫn hỏi thăm, nhưng mình phải tự xử lý mọi thứ xung quanh mình một mình. Thực lòng mà nói, mình thật sự rất cần những tiếp xúc vật lý để rồi mới lấy đó làm nền tảng cho những xúc cảm tinh thần. Nói đơn giản hơn đó là, mình muốn được trực tiếp quan tâm, trò chuyện với ai đó. Ai đó tức là ai đó ấy, là người mà mình thích, mà người đó cũng thích mình. Không vòng vo nữa, mình muốn được yêu...

Mỗi khi nhắc đến tiếng yêu, mình lại thấy lòng nặng trĩu. Mình hiểu, bởi vì mình bị tổn thương quá nhiều trong tình yêu rồi. Khi lòng đã chai sạn, thì những khát khao nó cũng trở nên nhạt. Đó là một hiện tượng hiển nhiên, hay chỉ mỗi bản thân mình cảm nhận thấy điều đó? Ừ thì, hiện tượng không nói lên bản chất, và cá nhân mình thì trải nghiệm hiện tượng đó trước mắt. Mình cảm thấy khá hơn rồi, có lẽ do trời bắt đầu tối đi. Sự liên quan? Có thể đó là do phần mềm mà mình đã cài, điều chỉnh ánh sáng màn hình lại cho bớt mỏi mắt để mình tập trung hơn. Thời gian ở đây trôi nhanh thật, ngày ngắn đêm dài có khác, gần bốn giờ thôi mà trời tối sập luôn rồi. Mình có một người chị là bạn của mình ở Newcastle cũng kể với mình như vậy, giờ mình đang trải qua dần dần những sự kiện đó. Quay lại chủ đề mình đang buồn nào, mình cũng từng rất phân vân liệu có nên yêu hay không? Bởi vì yêu thì nên có sự đồng thuận từ hai phía chứ không phải từ một phía. Ngoài ra thời gian dành cho nhau cũng sẽ chiếm một phần trong quỹ thời gian 24 tiếng của mỗi phía, điều đó có thật sự trở nên phiền toái? Có thể, bởi không dám chắc được sự đồng thuận đó có lâu dài được hay không.

Đôi khi mình lại ước mình hóa thành hai để có thể an ủi lẫn nhau, sưởi ấm chính con tim mình trong những tháng ngày buốt giá. Tấm gương dường như là người bạn nhìn thấy mình rõ nhất, nó thấy mình thay đổi ra sao, nó thấy rõ nhất những đường nét trên cơ thể mình, nó chứng kiến được những hoạt động, những cảm xúc của bản thân mình. Có đôi khi mình quá cô đơn mình lại vùi mình vào trong những nơi đen tối, những góc tối mà mình lẽ ra không nên động đến. Ôi thôi chuyện cũng đã lỡ rồi, nói lại làm chi. Giờ mình còn một bài phân tích phải làm cho xong để mình có thể tự thưởng cho bản thân mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét