Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2020

Một ngày quên uống thuốc

 Ây da, hôm qua thật là một ngày thảm hại. Mình chẳng làm được tich sự gì, đã vậy còn xem phim ảnh đồi trụy, lại quên uống thuốc, cuối cùng cả một đêm qua mình không ngủ chỉ để thủ d*m. Thật sự sai trái, sai trái lắm Nguyên à. Hôm nay phải đến 1h chiều mình mới ngủ dậy, mất cả một ngày trời chẳng để làm gì. 

Ơ nhưng mà, mình không nên làm vậy. Việc không nên làm ở đây là than vãn về ngày hôm qua trong khi hôm nay có rất nhiều việc phải làm, cũng như để kết thúc. Trong một khóa học online mình tình cờ học được lúc Đà Nẵng còn dịch, vị giáo sư đó có nói như thế này: 

"Tương lai của bạn bắt đầu từ bây giờ, bây giờ, BÂY GIỜ."

Tức là, cái gì qua rồi, mãi mãi không bao giờ lấy lại được. Văn bản gõ ra có thể nhấn Backscape để xoá, hay thậm chí chuyển thành một thứ gì đó khác, nhưng thời gian thì cứ trôi, mãi mãi không bao giờ trở lại, và không có cách gì níu giữ lấy nó. Tế bào của mình tiếp tục phân chia, máu mình thì liên tục được thay, phổi vẫn liên tục thở, và quá trình ấy cứ diễn ra liên tục trong một vòng xoay bất tận. Vì những lẽ đó, những cảm xúc vin vào quá khứ, những gì mình tiếc nuối vì đã không làm, chẳng thể giúp được gì cho mình trong hiện tại, và càng không góp được tich sự gì cho tương lai. Nên, những cái quá khứ đó, cứ quên đi Nguyên, hãy cố gắng cho từng phút giây đang chảy theo dòng thời gian tàn ác ấy, và cứ sống chừng nào cơ thể này, bộ não này còn cho phép.

Ngày mai mình đi ăn đám cưới một người bạn đại học, và phải có mặt sớm để khởi hành, nên mình viết ngắn thôi ha. Thôi cứ viết dài thêm chút đi, mình đang có hứng giữa chừng. 

Mình thật sự muốn xoá hẳn mạng xã hội Facebook cũng như Twitter. Mình nhận ra là chúng chẳng có giá trị gì trong cuộc sống của mình ngoài việc mang đến những tiêu cực, sân si, hỉ nộ ái ố của trần gian. Mặc dù biết là vẫn có những lợi ích nhất định khi dùng chúng, nhưng nói thật, những lợi ích đó nếu đi sâu vào, nó chỉ là bề nổi của một mớ bòng bong, giống như một cơ thể bị nhiễm bệnh xã hội vậy. Bên ngoài, nó trông có vẻ rất bình thường, nhưng khi nội soi mới thấy nào giun sán ký sinh, nào vi khuẩn, virus bám hết vào bên trong. Và tất nhiên, những căn bệnh do giống loài này gây ra dễ lây lan và cực kỳ khó chữa. Nếu hoạ may có chữa được thì cũng tốn hơi nhiều thứ, thông tin cá nhân, thời gian có ích, hay thậm chí tiền bạc.

Đấy, mình vừa mới "rant & rave", hay còn gọi là than vãn trên một mạng xã hội khác là Mastodon. Nơi này an toàn, an ninh và đủ tiện nghi cho mình đối với một mạng xã hội. Không mình không quảng cáo đâu, nhưng quả thực việc tham gia những mạng xã hội đúng đắn như thế này khiến mình nhẹ lòng hơn phần nào. Không phải ngày nào cũng hóng phốt này nọ, không phải xem những bản tin không cần thiết (tính ra mà nói tất cả những thông tin trên đó là không cần luôn ấy, vì nghĩ đi nghĩ lại, mình đặt ra câu hỏi: Biết chúng để làm gì? Chúng có giúp được mình không? Mình có làm được gì từ thông tin đó không? và nhiều câu tương tự như vậy nữa. Khi mình trả lời được câu hỏi đó rồi, mình đang nhoẻn miệng cười lúc gõ những dòng chữ này.) Cũng sẽ cô đơn đấy, nhưng mà, khi chúng ta chết, chẳng phải chúng ta cũng chết một mình thôi sao? Ta có mang theo được gì? Quần áo? Không. Kiến thức? Không. Âm thanh? Không. Xui xẻo? Không. Dịch bệnh? Không. Chết, coi như là kết thúc, và chết lạnh lẽo, cô quạnh. Vậy thì mình nên tập sống với kiểu đấy, để không phải lo này lo nọ khi chết đi. Nhiều khi mình cứ nghĩ, liệu, 1000 năm nữa, có ai còn nhớ tới mình? Có ai còn nhớ đến ba, đến mẹ, đến em gái, đến đứa cháu mình? Có ai còn nhớ đến con Cún mà mình nuôi? Thậm chí giờ mình cũng phai nhạt ký ức về ba nữa, điều đó khiến mình lo âu. 

Đêm qua, mình cũng có một giấc mơ, một giấc mơ rất lạ. Một giấc mơ trong giấc mơ, và mình phải viết nó ra, kẻo lại quên mất. Giấc mơ đó vô cùng sống động và mình vẫn rất ấn tượng với nó đến giờ. Mình sẽ nháp những gì còn sót lại trước khi ngủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét