Thứ Năm, 5 tháng 11, 2020

Khởi động tháng 11 - những bất ngờ

 Chào nhật ký thân yêu,

Đã lâu rồi chưa động tay chân gõ lại blog nhỉ? Thú thật là dạo gần đây, mình trở nên rất bận rộn, đi dạy các kiểu, rồi còn phải hoàn thành cho kịp hồ sơ tập sự, để có thể thực hiện được thêm một số công việc khác. Mới cách đây hai ngày, mình nhận được email báo phải hoàn thành toàn bộ hồ sơ tập sự trước thời hạn quy định, mà mình thì hoang mang, bởi vì mình chỉ còn 3 biên bản nữa mới xong, và phải làm lại tất cả mọi thứ theo định dạng mới cho đúng quy trình. Thật sự rất mệt mỏi và mất thời gian, nhưng biết làm sao được, phải cố gắng thôi, còn 5 ngày nữa là kết thúc rồi, cố lên nha.

Cảm giác này thật là sai trái, nhưng mình quý em ấy thật sự. Mình không muốn em lãng phí tài năng, và em ấy xứng đáng đến những nơi tốt hơn để phát triển sự nghiệp của mình. Hơn nữa,... mình muốn ở gần em ấy hơn. Giờ dễ gì mà còn cơ hội gặp nhau, mà thôi, cũng chưa chắc em đã có suy nghĩ gì về mình. Thôi thì cứ giữ trong lòng như vậy, và mình phải tìm cách để em ấy được đi, và không để em đi theo vết xe đổ của mình. Biết là buồn đấy, nhưng mà, vẫn không hiểu sao mình cứ thích làm. Thôi thì cũng mong là em ấy nhận được học bổng để có thể trở về giúp trường, và để thấy em nhiều hơn. Hy vọng là vậy.

Quán cà phê bỗng dưng hư loa, đành phải tắt nhạc, nhưng lại hay. Mình lại nghe được những âm thanh nhẹ nhàng từ tiếng mưa rơi, xen lẫn tiếng động cơ nổ của những chiếc xe máy đang hối hả tìm đường về nhà.  Không gian xung quanh mình đang khá là yên tĩnh vì mọi người cũng đã về rồi. Chỉ còn mình và nhân viên quán ở đây thôi. Và mình đang viết vẩn vơ trong lúc một loạt các công việc vẫn còn đang dang dở.

Những ngày dạy trên Bách Khoa thật mệt, mình phải giữ giọng nhiều hơn bởi vì phải nói rất to và rất nhiều. Mọi thứ đến quá đột ngột khiến mình không trở tay kịp, cũng như chưa chuẩn bị giáo án gì cả. Mình cũng chưa biết sẽ dạy như thế nào, dạy ra sao, thi kiểu gì, đánh giá hình thức nào. Cũng may là chỉ có lớp đầu tiên là hơi cực, nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. 

Mình đang cố quên, cơn khủng hoảng, lo âu vốn đang chực chờ để thoát khỏi buồng tối mà mình đã cố gắng khóa kín. Vượt qua, quên đi, và chấp nhận chúng để rồi mình có thể an yên trong cuộc đời này.

Mình đang cô đơn. Đúng vậy. Mình phải đối mặt với mọi thứ một cách cô độc, và mình chẳng có lý do gì phải buồn vì điều đó, vì ai mà chẳng chết một mình? Chỉ là, trái tim muốn được sưởi ấm một chút trong những ngày lạnh giá.