Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

Đêm thanh tịnh

Một ngày bình yên, đã lâu rồi mới có một ngày như thế này, từ thời tiết, không gian, thời gian tới tâm trạng. Mình vẫn cứ viết như mọi lần thôi, và mình đang gõ từng ký tự trong một trạng thái thật bình thản, có một chút lo âu, nhưng không đáng kể. Mình mở kênh Youtube ưa thích, gồm những đoạn nhạc không lời, kết hợp với âm thanh êm dịu, khiến mình thấy thoải mái hơn. Kế bên đôi bàn tay đang liên tục ấn vào bàn phím này là một ly trà nóng, khói nghi ngút. Một ly trà ấm bụng trước khi ngủ sẽ giúp mình ngon giấc, mình tin là như vậy. Ngoài ra còn có kem chống muỗi nữa. Trời đang chuyển dần sang mùa đông, và kết hợp với những ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới khiến cho khí hậu trở nên se lạnh và ẩm ướt, đây chính là điều kiện phát triển của nhiều sinh vật, trong đó có nhiều loài gây hại. Muỗi là một trong số đó.Chính vì vậy mình mới phải dùng kem chống muỗi như là một biện pháp an toàn. Cơ thể mình không khỏe như nhiều người, nên cẩn tắc vô ưu, hì hì. 

Dạo này mình cũng cố gắng để cho suy nghĩ của mình thấu đáo hơn, và làm cho mình bận rộn, nhưng không làm mình quá tải. Mình đang học cách quản lý thời gian, và mình còn phải hoàn thành các công việc trên trường. Mình hi vọng là hồ sơ thực tập của mình sẽ hoàn tất kịp thời, và mình sẽ chính thức là một giảng viên đại học với nhiều dự định mới hơn, giúp đỡ cho khoa được nhiều hơn.

Nói là nói vậy thôi, chứ thực ra trong quá trình làm việc ở đây, mình cũng thấy có "gì đó" không đúng, và có cái cảm giác "ngờ ngợ". Không biết đó là gì, và mình biết có gì đó đang diễn ra, trước giờ, ngoài gaydar của mình ra thì, trái tim mình mách bảo ít khi sai lắm. Có những khi mình cũng hoài nghi và thấy nặng lòng, và sau này khi ngẫm lại, mình thấy điều đó là đúng khi xâu chuỗi những sự kiện lại. Mình không còn nhớ nhiều và nhớ đủ để đưa ra ví dụ, nhưng theo kinh nghiệm của cá nhân mình, chúng hầu như chính xác, và mình có thể nghe theo bản năng để nhìn ra được điều gì đó. Mình cũng chưa biết sao, nhưng mà thôi, chúng cũng chẳng liên quan trực tiếp tới mình, và không phải chuyện của mình thì cũng không nên xen vào làm gì.

Ôi mình thật là lầy lội, đã được hơn một tiếng đồng hồ rồi mà mình vẫn chưa viết xong bài nữa. Mình cũng đang lo là mình cứ bị lạc đề vì thực sự mình cũng không rõ là mình đang viết gì và mình sẽ viết những gì. Hôm nay mình đã đọc được một quyển sách khá là cảm động, và soạn được một giáo án. Ngày mai lên trường mình sẽ thiết kế một vài giáo cụ và tập giảng thử. À, gần đây mình lại phát hiện ra chú chuột Hamtaro của mình đã mất, nên mình quyết định sẽ may nó lại từ đầu. Dự án xem chừng rất khó khăn, nhưng em gái mình thì lại nói rất dễ, nên mình nghĩ cũng không khó để thực hiện đâu. Thôi dừng tay, viết vậy là được rồi, lên lầu đọc thêm quyển Tam thể này mới được, hay quá.

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2020

Tập viết

 Chào nhật ký thân yêu

Bây giờ đã qua tháng 10 rồi, và phải nói rằng có rất nhiều thứ phải làm và gấp rút trong thời gian này. Chiều nay mình sẽ bắt đầu buổi giảng đầu tiên với tư cách là một giảng viên đại học. Nói là vậy thôi chứ mình chỉ dạy các kỹ năng tiếng Anh thôi mà. Thực ra bây giờ mình đang rất lo, lo kinh khủng, và nó khiến mình mệt mỏi. Mình sợ mình không hoàn thành được giáo án, hay cháy giáo án, hay gì đó. Mình lại là người theo chủ nghĩa hoàn hảo nữa, và điều nay rất độc hại với sức khỏe tinh thần của mình. Để mình tìm hiểu xem thử những vấn đề như thế này cần được chấn chỉnh như thế nào.Bản thân mình rất muốn mang đến một bài giảng ý nghĩa, để sau khi học xong các em sinh viên phải nắm ít nhất một điều gì đó. Mình đọc một vài nghiên cứu mình cũng thấy rằng khi bài đọc đã xong, bài học đó coi như đã chết, và không muốn nhớ thêm nữa. Mình nghĩ rằng thực trạng đó đang diễn ra, và mình có thể khai thác thêm với giáo trình này mà. Chính vì vậy mình đã chuẩn bị thêm một số hoạt động liên quan đến bài đọc để tăng khả năng đọc hiểu của các em. Đó là những gì mình muốn làm, lát nữa mình sẽ đi mua giáo cụ và in bài đọc ra để an tâm. Nguyên làm được mà. 

Mình có rất nhiều công việc còn dang dở. Thứ nhất là nhập số liệu khảo sát, thứ hai là soạn đề cương chi tiết hoạt động câu lạc bộ. Ôi sao phải là mình, nhiều khi mình nghĩ vậy, vì ôm quá nhiều thứ trong tay mà không biết chia cho ai. Mình nghĩ mình phải học thêm về cách quản lý công việc vì nó sẽ giúp mình kiểm soát thời gian tốt hơn. Mình rất thích câu lạc bộ này, và mình phải cố gắng duy trì nó. Câu lạc bộ đọc sách, câu lạc bộ tranh biện, câu lạc bộ giáo viên, tất cả những tổ chức đó, mình sẽ cố gắng hoàn thành từng chút một. Khởi đầu sẽ khó khăn, nhưng mình tin là sẽ đến một kết quả tốt đẹp. Đây không phải là fantasy nữa, đây là mong muốn đóng góp cho cộng đồng của mình. 

Phải uống thuốc thôi, cơn lo âu này vẫn còn dai dẳng.