Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2018

Những ngày bình yên mà không bình yên

Từ khi trở về Việt Nam, cuộc sống mình lại như trước khi sang UK, không mấy thay đổi, không như những gì mình tưởng tượng là mình sẽ sốc ngược rất là nhiều khi trở về đây. Mình lại lên tầng ba, ngồi bên cái bàn làm việc mà mình đã gắn bó biết bao nhiêu năm dùi mài đèn sách. Cứ nhớ đến quá khứ là lại thấy thời gian trôi đi rất nhanh, và không chờ đợi ai cả. Mình cần tận dụng tất cả những gì mình có thể làm được để học tập và tiếp thu. Mình có thể bỏ thời gian ra để đọc sách, chạy bộ, học ngoại ngữ, học nấu ăn, pha chế. À, còn học thanh nhạc nữa chứ, đây là đam mê lớn của mình. Tất nhiên, nó chỉ là công cụ và giúp cho mình tìm lại chính mình thôi.

Kể từ khi ba mất, cuộc sống của mình vẫn vậy, chỉ có điều nó thiếu đi tiếng nói, tiếng càm ràm của ba, nhờ mình đi mua cái này cái nọ. Nhớ lại thấy buồn, phải chi mình có thể chở ba đi quanh Đà Nẵng những phút cuối cùng. Thương ba quá! Mình chưa trưởng thành chút nào, còn biết bao nhiêu thứ mình chẳng biết, còn nhiều thứ con phải học hỏi từ ba lắm, nhưng ba đi mất rồi. Giờ là lúc mình phải trở nên tự lập, và tự mình vươn lên, tìm kiếm con đường xây dựng sự nghiệp của riêng mình. Bản thân luôn mong muốn được làm giảng viên đại học bởi đó là con đường mà mình thấy ưng ý nhất, vì nó đúng với sở trường, đúng với nguyện vọng và khả năng, kỹ năng mà mình đang có. Hi vọng mình sẽ nhận được một lời mời công tác tại trường HUTECH hoặc Tôn Đức Thắng. Ở Đà Nẵng tất nhiên vẫn sẽ có cơ hội cho mình, à không, đó là điều mà mình từng hi vọng và trông chờ khá nhiều. Có điều giờ thì mình không chờ đến thời điểm đó để thi tuyển nữa. Và thông qua vài câu chuyện mà mình hóng được thì mình thấy rằng với tình hình này, chờ công việc đến với mình cứ như há miệng chờ sung vậy, và mình không phải kiểu người ngồi chờ như thế.

Tuy nhiên, giờ chỉ còn mình mình mà thôi, và phải cẩn trọng, đừng vội thấy vàng mà nhảy vào. Mật ngọt chết ruồi, ông bà ta đã dạy như vậy, tốt nhất mình chỉ nên kiếm những cơ hội tại những cơ sở có uy tín cũng như cơ sở trong nhà nước để yên tâm mà làm việc. Thứ hai nữa là việc mình chọn đó là tương lai của mình nữa, không thể để người ta lên đầu lên cổ mình mà ngồi, mình làm cho người ta, nhưng không có nghĩa là mình phải cúi luồn cho người ta. Không phải mình tự cao, nhưng mình có năng lực của mình và mình tin là mình sẽ làm được. Mình rất muốn vào Sài Gòn, một phần vì muốn được ở gần anh, một phần vì mình cũng tin rằng đó là nơi cho mình lập nghiệp và thành công. Mình cũng mong muốn làm được số tiền đủ dư dả để mình có thể trang trải cho cuộc sống cũng như lo cho mẹ và em. Gánh nặng đồng tiền nó cứ đặt lên vai mình, như vậy là không được. Nếu cứ lấy tiền làm mục tiêu thì mình sẽ không đạt được cái gọi là chấp nhận và yêu thích công việc hiện tại. Đó giờ mình làm gì nó cũng cứ nửa vời, chẳng biết vì sao. Có thể đó là do mình không thích cách làm việc, cách hoạt động của môi trường nơi mà mình làm, cũng như con người ở đó, nhưng mà nếu cứ như vậy hoài, mình không quen được với môi trường nào, thì làm sao mình thích nghi với môi trường mới được? Thôi thì mình sẽ có con đường riêng của mình để phát triển việc giảng dạy ngoại ngữ, không thì mình sẽ làm nghiên cứu sinh tại một viện nghiên cứu nào đó chẳng hạn.

Còn về chuyện học tiến sĩ, nghĩ đi nghĩ lại cũng phải, vì ngành khoa học xã hội là một bầu trời rất khác so với khoa học tự nhiên. Để tìm hiểu về con người, anh phải có nơi để thí nghiệm lên con người. Ở đây cái vấn đề đạo đức nó lại phát sinh, sợ mình làm thí nghiệm vô nhân đạo trên con người, nhưng thực tế chỉ cho thấy rằng những thí nghiệm mang tính vô nhân đạo thì ở những nước phát triển nhiều hơn. Trở lại vấn đề chính, đó là việc phải có kinh nghiệm mới đi học tiến sĩ ở nước ngoài được. Số tiền bỏ ra cho một khoá tiến sĩ như vậy lên đến 1,5 tỷ đồng chưa kể sinh hoạt ăn uống. Tới bao giờ mình mới kiếm được số tiền đó để có thể đi đây… Hi vọng là sẽ kiếm được sớm.

Đấy, những ngày vừa bình yên vừa không bình yên nó như vậy đấy, ngày tháng trôi qua êm đềm, lúc nào cũng có gia đình và có anh ở bên, nhưng cũng phải đối diện với thực tế khắc nghiệt, là mình chưa có việc làm. Mình có đang quá nóng vội hay không? Có thể, bởi vì mình đang chịu áp lực từ nhiều nguồn khác nhau, cũng lại xoay quanh đồng tiền. Mình cần vững tâm và suy nghĩ thật thấu đáo trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Những ngày sau sẽ phải là những ngày tươi sáng hơn.