Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

Vài dòng tự do

                  
Ánh nắng vàng rợp khắp xóm trong tiết trời lạnh giá ở thành phố Lincoln tháng 12. Nhìn từ cửa sổ phòng trọ mình, không gian và thời gian ở đây sao thật yên bình. Mình có thể nghe thấy tiếng chim hót râm ran quanh xóm, một thứ âm thanh dễ chịu mà khi ở Việt Nam đôi tai mình ít có dịp được cảm nhận. Giờ mình đang nghe một bản nhạc không lời thật êm đềm và viết đôi dòng suy tư trong tâm trí mình để vơi nhẹ đi những gì căng thẳng. Những gì mình viết dưới đây sẽ là những dòng chữ tự do tự tại trong tâm trí, thả hồn vào từng câu chữ, từng phím gõ trên chiếc máy tính này.

Một cách kinh điển, mình từng hay thấy người ta viết tay các kiểu, nhưng mà mình cũng nhận thấy là gõ thì lại nhanh hơn viết, nét chữ cũng đều hơn, vả lại, thông tin mình viết ra sẽ được lưu trữ ngay, hệt như những trải nghiệm khi mình viết tay vậy, ngoài ra lại tiết kiệm mực, bút, mình lại có không gian riêng tư. Đúng là viết nhật ký thì cũng có những cái riêng tư và cái hay của nó, chẳng hạn như mình có thể cảm nhận sự khác biệt khi chạm ngòi bút vào mặt giấy trắng tinh để viết lên những dòng suy nghĩ của mình, và nét mực cứ thế mà đi, hòa với nét chữ là thứ độc nhất vô nhị của chính mình tạo nên những ngôn từ chỉ riêng mình mới có mà thôi. Không chỉ vậy, nhật ký viết tay lại trau chuốt cho mình nét chữ. Ngày đầu tiên, nét mình thật là xấu, nhưng những ngày sau mình xem lại và uốn nắn lại tay cầm để cho con chữ nhìn mượt và quyến rũ hơn. Mình cũng là người đi dạy, nên nét chữ cũng là một thứ rất cần thiết giúp mình truyền đạt đến cho học sinh. Còn nhiều lý do khác nữa, nhưng có lẽ hai lý do trên là đủ để cho mọi người thấy viết tay lên trang nhật ký đem đến cho mình nhiều khía cạnh tích cực.

Ấy đấy, viết kiểu gì cũng tốt, và điều quan trọng nhất mà mình nghĩ ai cũng nhận ra. Đó là cho dù viết bằng tay hay gõ phím trên máy tính hay chạm phím trên điện thoại, hay thậm chí là nhận diện giọng nói thành chữ viết, bất cứ hình thức nào đi nữa, thì cuối cùng ta cũng sẽ tạo ra một thành phẩm thật đẹp về ngôn từ. Đó là những dòng thơ, những câu viết từ cẩu thả đến uyên bác, những đoạn hội thoại, những áng văn mà chỉ mỗi mình mới hiểu được, mới cảm nhận được. Suy cho cùng thì viết lách vẫn là một hoạt động khá là thú vị mà.

Mình đi khá xa với chủ đề, à mà thật ra đây là viết tự do chứ cũng chẳng có chủ đề nào mà viết cả, mình chỉ vô tình lướt những ngón tay theo những dòng suy nghĩ đang tuôn chảy trong não, và chẳng có lý do gì để ngăn cản nó cả, vì đây là không gian riêng tư của mình mà. Việc gì phải theo quy củ, quy luật rằng mình phải viết có đầu có kết có giữa. Đối với mình, để viết được như thế, anh phải biết viết, và khi viết đưọc rồi, anh hãy viết tất cả những gì xuất hiện trong tâm tư, rồi để cho mạch tư duy đi theo những gì nó muốn ở nơi đây, để anh có thể nhìn thấy tiềm năng của anh có thể đi xa như thế nào. Ôi mình viết hay quá, không nghĩ là trong vòng 15 phút mình có thể tạo nên những ý tứ đầy tình cảm và thuyết phục như thế này. Mình nên dành thời gian để viết nhiều hơn nữa.

À mình lại quên lường trước một điều, đó là về thói quen của bản thân mình. Lưòi. Ngoài ra, sự lặp đi lặp lại một động tác khiến cho những cảm xúc mới mẻ bắt đầu tiêu tan, và đó sẽ là lúc mình sẽ tự vận động để kích thích động cơ bên trong, chuyển tải từ động cơ bên ngoài để mình có thể biến việc viết lách trở thành một niềm vui tự có, không phải nhờ ai.

Nhấp một ngụm trà và lại nhìn ra cửa sổ, lắng nghe những chú chim cất tiếng hót trong veo, nghe tiếng piano du dương, hít thở sâu để lấy động lực hoàn thành tất cả những gì mình đang còn vướng mắc. Đó mới là mình, không phải con người lười nhác như những ngày qua!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét