Bài đăng

Series viết trong kỳ nghỉ #1

Series này mình sẽ viết về nhiều thứ, từ bản thân đến suy nghĩ về xã hội. Dựa vào quan điểm cá nhân để có thể viết về thế giới, và cũng như trau dồi khả năng viết của mình trong tiếng Việt. Viết không hay nhưng không có nghĩa là mình không viết được. Hay dở thực ra cũng tuỳ vào người đọc nữa. Nếu người ta hiểu từ đầu đến cuối mình viết cái gì, người ta sẽ khen hay, người ta có cảm xúc để kết nối đến câu chữ mình viết ra, người ta sẽ bày tỏ thái độ. Còn nếu câu cú mình lạc lõng, không ăn nhập gì, thì đó mới gọi là dở, mà mình cũng hay mắc phải lỗi như vậy lắm haha. Đã lâu lắm rồi không viết như thế này trong căn phòng của mình. Vốn dĩ mình định lên trường để làm bài và đọc thêm tài liệu, nhưng có vẻ như trường đã đóng cửa bởi vì hôm nay là Giáng Sinh - ngày nghỉ quốc gia nên không có chỗ nào mở cửa cả. Nghĩ đơn giản như ngày Tết Việt Nam vậy: mồng một Tết thì tất cả mọi người đều nghỉ và hàng quán đều đóng cửa, tất nhiên là gần đây một số cửa hàng vẫn tranh thủ cơ hội để kiếm thêm thu n...

Giáng Sinh Xa Xứ

Dec 24, 2025 Đặt tiêu đề nghe vậy thôi chứ thực ra cũng không có gì nhiều. Chỉ là muốn viết ra thật nhiều như một cách để giải toả căng thẳng và cảm giác trống trải trong lòng. Hôm nay mình đang uống một ly latte tại quán cà phê, đang sửa xe, hi vọng không quá đắt tiền và mọi thứ đều ổn. Mình muốn một ngày thật bình yên để đọc quyển sách còn dang dở và có thể làm một số thứ mình muốn.  Một năm chưa về nhà, mình cũng nhớ gia đình chứ, nhưng thôi kệ, cũng phải quen thôi, mọi người cũng quen mà. Mình đã gửi quà về nhà rồi, cũng nhẹ lòng bớt, chỉ là, mình cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn khi thấy mọi người ai cũng có nhau. Ở tuổi 30 (má ơi, 30 tuổi rồi sao…), cảm nhận của mình nó không như những thời mình còn 20 hay lúc học thạc sĩ  nữa. Nói sao nhỉ, nó cứ nông cạn, nó không khao khát, cháy bỏng như ngày xưa nữa. Nỗi cô đơn nó trơ trọi và sâu thẳm, như một vết thương sâu đã lành nhưng nó trở thành tổn thương vĩnh viễn.  Đón Giáng Sinh vì không khí ở bên Mỹ khá là nhộn nhịp, n...

Viết trong ngày cuối tuần

 Ngày 11 tháng 1 năm 2025 Lại một ngày trôi qua, và là một ngày lạnh giá. Băng chưa kịp tan, và tuyết vẫn còn phủ trắng đường, phủ đầy chiếc xe hơi của mình. Mình không biết phải làm gì cả, cảm giác có vẻ trống rỗng nhỉ? Vừa muốn làm gì đó, vừa lại không muốn làm gì, đây là tình trạng trì hoãn mà mình hay gặp. Có lẽ mình nên sắp xếp lại một chút công việc của mình để tránh rơi vào tình trạng như thế này. Mình nên đọc sách, hay chơi guitar, hay học lập trình gì đấy. Có thể mình nên làm một cái như memo để ghi lại mỗi ngày vừa qua mình làm gì, chứ như thế này lại để thời gian trôi qua vô vị quá. Bỗng dưng mình thấy nhớ nhà vô cùng, tại vì lạnh, và cũng tại vì cô đơn quá. Không biết mình phải làm gì đây. Có những lúc mình chỉ muốn từ bỏ để về với nhà, nhưng mà ở nhà thì lại không làm được gì ra hồn cả. Bản thân mình cũng từng có những hoài bão, nhưng rồi sớm chợt nhận ra chúng chỉ là những ảo mộng tưởng tượng của mình khiến cho bản thân cảm thấy phấn chấn lên được chút nào đó, rồi lại...

2025 - Ước vọng cá nhân, những dự định trong năm

 Chào nhật ký thân yêu, Năm mới lại đến, và lại là một đêm nữa thức khuya. Mình còn nhớ rõ lời cô bác sĩ dặn dò khi siêu âm phần bụng rằng không được thức khuya, nhưng không hiểu vì sao mình vẫn cứ làm, và đó là một thói quen xấu mình cần phải bỏ. Thiết nghĩ mình cần hạn chế thức khuya và đầu tư thời gian cho những hoạt động khác ý nghĩa với cuộc đời mình hơn.  Mình hẹn với bản thân phải lập thói quen viết 200 từ mỗi ngày, nên mình sẽ cố gắng viết cho hôm nay bù cho hôm qua, và trong ngày hôm nay cũng phải cố gắng viết thêm. Mình đã lập danh sách những công việc cần làm, và phải đạt được. Ôi thật lười biếng làm sao. Mình đã cố gắng lắm nhưng sao thói quen xấu lại khó bỏ như vậy? Mình phải đặt lại mục tiêu cho bản thân trong năm nay: Đi được 2 trên 3 các địa điểm sau :  1. New York 2. Grand Canyon 3. Vancouver Ngoài ra một số hoạt động mình cũng muốn cải thiện đó là: Đọc thêm ít nhất 10 quyển sách Chơi được thêm ít nhất 3 bản acoustic guitar và học nâng cao Nhảy được bài I...

Home Visit

 Late night writing and I started thinking about life, about what is going on, about the world around me. I keep having those existential thoughts and I can't stop myself from reaching them. Sure, going home is fun and stuff, but I have to deal with the very exclusive social pressure and conversations. I posted my photos on Instagram stories, and that came with consequences, people started asking me if I am back and I couldn't say no to meeting them. Relaxing became a burden and responsibility of meeting people and dealing with relationships which I found unnecessary. I used to think that friendships are important, but I now realized that they're just temporary. I gotta treat them as acquaintances, otherwise I will make unwanted commitment to the relationships, which I cannot get out. Tomorrow is the day that I will depart to the US again. It just feels really lonely sometimes. I hope nothing bad happens to me. The bad news about flights these days worried me a little, but ...

Solar Eclipse Day!

Hình ảnh
Hôm nay là ngày Nhật thực toàn phần, may mắn là mình có một cặp kính xem nhật thực miễn phí từ một hội nghị vào tuần trước, nên cũng bon chen đi xem. Nghe nói ở thành phố Indianapolis, Nhật thực toàn phần sẽ diễn ra trọn vẹn, tức là ở đó bạn có thể xem mặt trăng nằm gọn hẳn trong mặt trời và che chắn 100%. Còn ở chỗ mình, Lafayette, chỉ được tầm 95% thôi, nhưng như vậy cũng là một trải nghiệm khá là tuyệt vời rồi. Ban đầu mình cũng không có ý định xem, nhưng mọi người háo hức quá, khiến cho mình cũng tò mò, tâm lý đám đông với FOMO ấy mà. Thôi kệ, dù sao đi nữa cũng là dịp mình được xem một hiện tượng kỳ thú của vũ trụ, cả đời cũng ko có lại, nên thôi cũng đáng. Hôm nay cả trường được nghỉ vì hiện tượng đó mà, cộng thêm đêm chung kết của đội bóng rổ nhà trường nữa, nên ai cũng sắp xếp thời gian cho các sự kiện đó hết. Cũng may mà mình không đi đến thành phố lớn chứ giờ chắc kẹt xe tới tối khuya! Nói về hiện tượng tự nhiên thì mình rất muốn một lần được xem Cầu Vồng Mặt Trăng (Moon Bow)...

A Super Snowy Day

Hình ảnh
AI generation of me right now Today marks the coldest day I ever experienced in the US. Literally, I could not describe how cold it is. I guess I started to understand what "Freezing" really means. Compared to the cold that I felt when I was in Vietnam, this is even worse. Well, each type of cold has its own terrible features. The cold in Vietnam features humidity and rain at the same time, so even though it can be 16 Celsius, it still feels like 0 Celsius, and the humidity makes it feel like the winds are cutting cold blades under the skin! Meanwhile, the cold here is more on the surface level because of the dryness, but it doesn't mean that it's better. It is so cold that everything is frozen. This morning, I tried to take a shower, and the liquid got so condensed because of the weather that I could not pump it out. The house was like a mini fridge with us getting colder and colder. The heating system for no reason, died out this morning so I had to call the emerge...